Chương 16: Có bệnh thì mau chữa đi

Mọi chuyện nói như vậy, cơ bản mỗi một đoạn phỏng vấn đều có thể nhìn thấy.

Hệ thống nói cho Diệp Nhàn Dương biết nguyên thân chỉ là một chuỗi số liệu được cài đặt sẵn và nghiêm khắc hành động dựa theo cốt truyện trong sách gốc. Cho nên không gì đáng trách.

“Nếu nguyên thân chỉ là một chuỗi số liệu, vậy những người trên thế giới này cũng là số liệu sao?” Diệp Nhàn Dương tò mò hỏi.

Cũng không đến mức trên thế giới này chỉ có một mình Diệp Nhàn Dương cô là người sống duy nhất chứ.

【Đều không phải là như vậy, cô có thể hiểu hệ thống chủ là thần của vận mệnh. Mà nguyên thân chính là công cụ do thần vận mệnh tạo ra để điều khiển vận mệnh của người khác. Hầu như mỗi một không gian khác đều có một chuỗi số liệu như vậy.】

“Thế giới ban đầu đầu của tôi cũng có sao?”

【Đúng vậy.】

Diệp Nhàn Dương không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao chỉ cần mọi người đều là người thường có máu có thịt là được, không có gì khác với thế giới ban đầu của cô.

Sau hai ngày chờ đợi công ty thông báo, Diệp Nhàn Dương không liên lạc với những người khác. Trên cơ bản cô đều ở yên trong nhà, có khi thì trò chuyện với hệ thống nhưng hệ thống không phải lúc nào cũng xuất hiện. Chờ sau khi Diệp Nhàn Dương hoàn toàn vượt qua thời kỳ thích ứng thì nó mới có thể rời đi.

Sáng sớm hai ngày sau, Diệp Nhàn Dương bị một cú điện thoại của Tống Dực gọi đến công ty.

Cô tùy tiện trang điểm rồi vội vàng chạy tới công ty, ở trên đường lớn gặp được người phụ nữ lôi kéo đầu tóc của cô khi cô mới xuyên qua ngày đầu tiên.

Tuy rằng nguyên thân đánh cô ta nhưng dù sao cũng là một cô gái nên không có nhiều sức lực lắm. Bây giờ trên mặt của người phụ nữ đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết.

Diệp Nhàn Dương liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, đối với người thích nói xấu người khác thì cô luôn căm thù đến tận xương tuỷ.

Đối phương nhìn thấy cô thì cúi đầu xuống một cách không được tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác không dám thở mạnh.

Diệp Nhàn Dương đi ngang qua từ bên cạnh cô ta, cô nghe thấy cô ta nhỏ giọng kêu một tiếng: “Chào chị Diệp.”

Diệp Nhàn Dương kinh ngạc nhướng mày, hai ngày trước còn mắng cô là kỹ nữ. Tại sao thái độ hôm nay lại dịu ngoan như vậy?

“Ừ.” Diệp Nhàn Dương cũng không hề để ý, hơi gật đầu với cô ta rồi đi vào thang máy.

【Sau khi số liệu biến mất thì đường dây của thế giới này sẽ không bị hệ thống chủ thao tác nữa.】

Diệp Nhàn Dương gật đầu, “Đã biết.”

Dù sao thì điều đó có nghĩa là cô có thể dựa vào năng lực của mình thay đổi cốt truyện được hệ thống chủ sắp xếp.

Vài phút sau, khi bước vào văn phòng giám đốc thì Diệp Nhàn Dương đã biết tại sao người phụ nữ kia thay đổi thái độ lớn như vậy với cô.

“Tổ chương trình đã chuẩn bị ký hợp đồng với cô. Bọn họ sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn vào tối hôm nay.” Đường Diệc nói với cô bằng vẻ mặt vô cảm.

Đôi mắt của Diệp Nhàn Dương sáng ngời, “Cảm ơn Đường tổng!”

Đường Diệc cười lạnh, “Thu hồi vẻ mặt dương phụng âm vi của cô đi.” (Dương phụng âm vi: trước mặt phục tùng sau lưng chống lại.)

Diệp Nhàn Dương vô tội chớp mắt, “Đường tổng nói cái gì vậy, ngài và công ty chính là cha mẹ tái sinh của tôi!”

Đường Diệc tiếp tục cười lạnh.

【Chúc mừng ký chủ, dựa theo cốt truyện bây giờ phát triển thì sau này nam chủ sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tuyệt cô nữa.】

Hệ thống nói chuyện ở trong đầu cô.

Diệp Nhàn Dương vui vẻ ra mặt, lập tức cảm thấy gương mặt lạnh lùng kia của Đường Diệc trông thuận mắt hơn rất nhiều.

“Đường tổng, trong bữa tiệc có người nào……”

Diệp Nhàn Dương còn chưa dứt lời thì đột nhiên yết hầu căng thẳng, ngay sau đó nghe thấy giọng nói của bản thân: “Bọn họ có cấp bậc gì mà cũng xứng dùng bữa với tôi?”

Đường Diệc: “?”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Khi nào thì cái thời gian thích ứng này mới trôi qua chứ!!!

【Không biết.】

Diệp Nhàn Dương: Chờ một chút, cậu có phát hiện mỗi lần có loại tình huống này đều là sau khi cậu xuất hiện không?

【Cô đang nói cái gì vậy? 9958 nghe không hiểu QAQ.】

Cuối cùng Diệp Nhàn Dương bị Đường Diệc nói một câu “Đầu óc có bệnh thì nhân lúc còn sớm mà đi bệnh viện đi” đuổi ra khỏi văn phòng.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Đường Diệc, Diệp Nhàn Dương khôi phục bình thường. Cô gọi hệ thống hai tiếng nhưng đối phương giả chết không chịu trả lời.

“Vậy cậu tốt nhất đừng xuất hiện thêm lần nữa!” Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng uy hϊếp.

【Đừng hung dữ với người ta mà QAQ】

“Ha ha.” Diệp Nhàn Dương cười lạnh.

Xong việc, Diệp Nhàn Dương không trực tiếp về nhà.

Bữa tiệc buổi tối tương đối quan trọng, Tống Dực dẫn cô đến một cửa hàng quần áo cao cấp mua một quần áo. Sau đó lại mời một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp thiết kế tạo hình cho cô.

Nhà tạo mẫu giống như không phải lần đầu tiên phục vụ cho cô, mỗi lần làm xong một bước đều sẽ dừng lại dò hỏi Diệp Nhàn Dương có cảm thấy vừa lòng không?

Trợ lý của nhà tạo mẫu là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, cô không biết bao nhiêu lần lén trợn trắng mắt với Diệp Nhàn Dương. Trong miệng luôn thì thầm hai câu giống như không sợ Diệp Nhàn Dương nghe thấy vậy, giọng nói cũng không nhỏ.

“Diệp tiểu thư, cô có hài lòng với cái vòng cổ này không?” Nhà tạo mẫu đặt một sợi dây chuyền có trái tim bằng bạc lên trên cổ của Diệp Nhàn Dương nhỏ giọng hỏi.