Chương 25: Đánh nhau

"Lát nữa cậu về nhà, là, là...... Tô Ảnh, nữ nhân kia cũng tới......" Từ Khanh trộm quan sát phản ứng của Giang Dữ An: "Mẹ nó, trong chốc lát em đừng cùng cậu ồn ào, hôm nay ăn Tết......"

Giang Dữ An trên mặt biểu tình không thay đổi, lạnh như băng, nhìn không ra có cảm xúc gì dao động, ngón tay ở trên bàn phím vẫn gõ nhanh như cũ.

Hắn không nói lời nào, Từ Khanh cũng không nói tiếp, nhìn sát chằm chằm màn hình máy tính, nói: "Này, em chơi trò chơi gì vậy, chị xem với."

Giang Dữ An không để ý tới.

Từ Khanh nhìn trong chốc lát, lấy điện thoại ra đối với Giang Dữ An bắt đầu chụp.

"Làm gì?" Giang Dữ An liếc Từ khanh liếc mắt một cái.

"Vỗ vỗ." Từ Khanh nói: "Phát Weibo lập tức lên hot search tin không?"

Giang Dữ An không nói chuyện, giơ tay lấy điện thoại Từ Khanh, mặt vô biểu tình ấn xoá rồi ném trở về, tiếp tục gõ bàn phím.

Từ Khanh nhún nhún vai, chống cằm xem Giang Dữ An chơi game.

___________

Bà ngoại làm một bàn lớn đồ ăn, chờ Hạ Nhất Thanh trở về là có thể ăn cơm, Thẩm Tri Ngôn cầm di động chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Thẩm Tri Ngôn nhân duyên không tồi, lập tức liền có người nhắn lại, cậu lướt tới lướt lui nhiều lần, nhưng không thấy được Giang Dữ An.

Nhắn lại vài chữ, Thẩm Tri Ngôn rời khỏi vòng bạn bè, ở thông tin cá nhân tìm bạn bè, lướt vài cái mới tìm được "JYA".

Cậu do dự một chút, cuối cùng cũng gửi cái tin nhắn "Trung thu vui vẻ" qua, nghĩ nghĩ lại rút về, trên giao diện hiện lên "Bạn đã thu hồi" trông càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Thẩm Tri Ngôn nhấp môi, một lần nữa lập trình lại ngôn ngữ trong đầu, gửi qua một cái tin nhắn chúc mừng mới, nghĩ nghĩ, nhắn thêm một nhãn dán thỏ con đang ăn bánh trung thu.

Giang Dữ An vẫn không có hồi phục, Thẩm Tri Ngôn thoát ra rồi lại vào lại, cuối cùng giống như nhãn dán thỏ con thở hổn hển mà ăn bánh trung thu trên bàn.

Hạ Nhất Thanh đã trở lại, cả nhà ngồi cùng với nhau, nâng chén chúc mừng. Một bàn lớn rất nhiều đồ ăn, lực chú ý của Thẩm Tri Ngôn tạm thời bị dời đi, không một mức chú ý động tĩnh của WeChat.

_________

Có người gõ cửa, là Trần thúc đi lên kêu bọn họ xuống ăn cơm.

Giang Dữ An cùng Từ Khanh xuống lầu, Giang Viễn Đình ngồi ở ghế chủ vị cùng dượng nói chuyện phiếm.

Từ Khanh nói "nữ nhân kia" cũng có, ngồi ở bên cạnh Giang Viễn Đình cùng cô nhỏ nói chuyện.

"Con chào cậu." Từ Khanh chào hỏi.

Giang Viễn Đình nhìn qua, gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Giang Dữ An.

Giang Dữ An mặt vô biểu tình chuyển tầm mắt, hướng cô nhỏ cùng dượng chào hỏi, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Từ Khanh ngồi xuống gần hắn, không khí có chút khẩn trương, cô nhỏ bảo Giang Dữ An dùng bữa đi.

"Mày đây là cái thái độ gì!" Giang Viễn Đình đột nhiên quát lớn một tiếng.

Giang Dữ An ngước mắt, hỏi: "Con nên có thái độ gì?"

"Tao lười cùng mày ồn ào!" Giang Viễn Đình đem chiếc đũa "Bang" đập ở trên bàn: "Giang Dữ An! Muốn nhận ba thì mày trở về, không nhận thì cút."

Giang Dữ An mặt vô biểu tình buông chiếc đũa, đứng dậy.

"Dữ An!" Cô nhỏ chạy nhanh ra giữ chặt hắn: "Nhanh xin lỗi ba đi con."

"Con vì cái gì phải xin lỗi?" Giang Dữ An nhìn về phía cô nhỏ, tầm mắt lạnh băng, nói: "Nɠɵạı ŧìиɧ là ông ấy, phản bội mẹ con cũng là ông ấy, con vì cái gì phải xin lỗi?"

Giang Viễn Đình đứng dậy, huyết khí dâng lên, lảo đảo hai bước, Tô Ảnh chạy nhanh đỡ lấy hắn.

"Dữ An, đừng trách ba con, là cô......" Tô Ảnh nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhìn qua xác thật nhu nhược đáng thương.

"Tô Ảnh?" Giang Dữ An nhướng mày, ánh mắt âm trầm, Tô Ảnh có chút co quắp lùi ra phía sau một bước.

"Thời điểm mẹ tôi xảy ra chuyện, là cô gọi cho mẹ tôi một cuộc điện thoại đi?" Giang Dữ An đột nhiên cười lạnh một tiếng, hỏi: "Cô đã nói cái gì? Rốt cuộc cô đã nói cái gì khiến cho mẹ tôi mất khống chế?"

Tô Ảnh sắc mặt bỗng dưng thay đổi, nhìn thoáng qua Giang Viễn Đình, lại nhìn về phía Giang Dữ An: "Con... Cô... Cô không biết con đang nói cái gì..."

Giang Dữ An không nói chuyện, lạnh lùng nhìn Tô Ảnh một cái, lại nhìn về phía Giang Viễn Đình, nói: "Đây là nhà của mẹ tôi, hiện tại là của tôi, ông muốn ở thì ở, đừng đưa rác về."

"Mày......" Giang Viễn Đình tay chống trên bàn.

Giang Dữ An xoay người đi.

"Dữ An......" Cô nhỏ còn muốn nói cái gì, Từ Khanh chạy nhanh lôi kéo cô, chính mình đuổi theo ra, thấy Giang Dữ An sải bước lên motor.

"Đi à?" Từ Khanh đi qua.

"Bằng không ở lại?" Giang Dữ An mang đội mũ lên.

"Chậc." Từ Khanh vỗ vỗ đầu xe máy, nói: "Rất ngầu, mang chị đi chơi cái?"

"Không có tâm tình." Giang Dữ An đem kính kéo xuống, xua xua tay, motor nổ vang mà đi.

"Thâm Sắc" là một quán bar, ông chủ là Từ Khả. Giang Dữ An tìm một chỗ tương đối yên tĩnh cái ngồi xuống.

Từ Khả xuống đài, bartender nói cho hắn Giang Dữ An lại đây, hắn đi qua, trên mặt mang theo kinh hỉ, ngồi bên cạnh Giang Dữ An, mắt nhìn bình rượu trên bàn, hỏi Giang Dữ An: "Như thế nào lại uống nhiều rượu thế? Mua say a?"

Giang Dữ An không nói chuyện.

"Anh lại làm sao à?" Từ Khả nghiêng người qua, mắt thấy sắp dựa đến trên người Giang Dữ An.

Giang Dữ An nhìn Từ Khả liếc mắt một cái.

Từ Khả nhún nhún vai, thối lui, vươn tay cầm một cái ly, tự rót đầy, nói: "Em bồi anh uống."

Giang Dữ An không để ý đến hắn, chỉ uống rượu.

Từ Khả uống hai ly, người trong quán bar kêu hắn chuẩn bị trong chốc lát lên đài.

"Không nhìn thấy anh mày đang có người sao?" Từ Khả xua tay: "Hôm nay không hát."

"Nhưng là hôm nay anh là hát chính" Người nọ nói: "Anh nói hôm nay muốn hát thật cao hứng, em liền không gọi người khác tới."

"Chậc." Từ Khả cau mày, một lát sau buông chén rượu, xoay người cấp Giang Dữ An nói: "Giang ca, chờ."

Chờ Giang Dữ An gật đầu, Từ Khả mới đi.

Quán bar thực ồn, Giang Dữ An cau mày uống rượu, có một đôi nam nữ ngồi ở bàn đối diện, cầm điện thoại hướng hắn chụp.

"Xóa." Giang Dữ An ngước mắt.

"Soái ca, anh nói cái gì?" Nam sinh che miệng, vẻ mặt thẹn thùng: "Thanh âm quá lớn, em nghe không thấy......"

Giang Dữ An cảm thấy rất bực bội, cuối cùng cảnh cáo nói một câu: "Tôi nói, xóa."

"Không cần hung như vậy đâu......" Kia nam sinh đứng dậy, cầm ly rượu ngồi qua, nữ sinh cũng đi theo, trên tay điện thoại còn ảnh chụp Giang Dữ An.

"Em thỉnh anh uống rượu được không? Soái ca?" Nam sinh kia nói.

Giang Dữ An lười cùng hắn vô nghĩa, đứng dậy đoạt điện thoại của nữ sinh, xoá vài đoạn video cùng mấy tấm ảnh rồi ném về, lấy áo khoác đứng lên.

"Uy." Mấy nam sinh ở bàn cách vách đứng lên, nhìn dáng vẻ chắc là biết hắn, trong đó có một tên say khướt, giữ Giang Dữ An lại.

Giang Dữ An so với gã cao hơn rất nhiều, gã nâng đầu ngưỡng lỗ mũi, bộ dáng thực buồn cười, nói chuyện lại rất không khách khí: "Mày tưởng mày ngầu lắm hả?"

Giang Dữ An chán ghét liếc gã một cái, bẻ ngược cổ tay gã khiến người nọ ăn đau, thống khổ kêu ra hai tiếng.

Giang Dữ An xoay người đi, người nọ đại khái cảm thấy mất mặt, cầm lấy một chai bia trên bàn hướng Giang Dữ An đập qua.

Cuộc ẩu đả cho đến khi cảnh sát đến mới kết thúc, mấy bảo an thân thể cường tráng đang giữ chặt người. Giang Dữ An bị thương, nhưng so ra cái đám kia còn thảm hại hơn, Từ Khả lướt qua từng đứa đang bị bảo an giữ chặt, ở cái thằng cầm đầu tặng cho nó hai cái tát.

Giang Dữ An xoay người định đi, Từ Khả đuổi theo: "Giang ca, em cho người xử lý ha?"

"Không cần." Giang Dữ An sải bước lên xe máy.

"Nhưng là anh bị thương kìa......" Từ Khả còn muốn nói. Giang Dữ An đã phát động chân ga, xe máy ở một trận tiếng gầm rú nghênh ngang mà đi.