Tiểu Hoàng ăn đến vui sướиɠ, đâu thèm nghe Thẩm Tri Ngôn nói cái gì, ngẩng đầu miêu miêu kêu to hai tiếng, lại ăn tiếp.
“Thấy a?” Thẩm Tri Ngôn tự mình giải ý tứ của Tiểu Hoàng, ngón tay hư hư chọc chọc hai phát trên đầu Tiểu Hoàng, nói: “Vậy vận khí của nhóc so với ta tốt hơn nhiều.”
Hương vị hoành thánh gạch cua hỗn độn rất thơm, Thẩm Tri Ngôn nhìn trong chốc lát,bản thân cũng đói bụng, thở dài, từ cặp sách móc ra bánh, cùng Tiểu Hoàng đối đầu cắn lên.
Vì thế Giang Dữ An cầm theo hoành thánh lại đây, liền thấy cảnh tượng một người một mèo ăn đồ vật, thế nhưng ngoài ý muốn rất hài hòa.
Mèo có người uy, Giang Dữ An tính toán trực tiếp lên lầu, nhưng Tiểu Hoàng lại hướng hắn kêu hai tiếng, Thẩm Tri Ngôn vì thế cũng nhìn qua, cùng Giang Dữ An cách cát vàng xa xa nhìn nhau.
Giang Dữ An đi qua, ngồi xổm xuống, ở bên cạnh Tiểu Hoàng điểm điểm đầu nó vài phát, lại là hỏi Thẩm Tri Ngôn: “Bánh ăn ngon sao?”
“...... Không thể ăn.” Thẩm Tri Ngôn mơ mơ hồ hồ đáp.
“ Hoành thánh kia đâu?” Giang Dữ An lại hỏi.
“Ăn ngon.” Thẩm Tri Ngôn nhấp môi, đại khái là bởi vì không ăn đến, cậu nói xong theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
“Vậy cậu rất có ý tứ.” Giang Dữ An đột nhiên cười, thực nhẹ, Thẩm Tri Ngôn chỉ kịp thấy khoé miệng hắn hơi hơi động: “Mèo ăn hoành thánh, người ăn bánh?”
“Nó……” Thẩm Tri Ngôn còn có chút sững sờ: “Nó không ăn cái bánh này.”
“Vậy cậu ăn hoành thánh sao?” Giang Dữ An hỏi cậu.
“A?” Thẩm Tri Ngôn ngơ ngác, nhìn thoáng qua hoành thánh bị Tiểu Hoàng ăn đến lung tung rối loạn, mặt lộ vẻ khó xử, hỏi: “Tớ như thế nào ăn được?”
“A.” Giang Dữ An lại cười, lần này là thật sự cười, đuôi lông khẽ động, trong mắt như ẩn giấu dương quang.
“Trở về lấy chiếc đũa l ăn.” Giang Dữ An đem hoành thánh trong tay đưa qua.
Thẩm Tri Ngôn mê mang tiếp nhận, không biết làm sao thì Giang Dữ An đã đứng dậy đi rồi.
Hắn rất cao, vai rộng chân dài, mặc một kiện áo khoác màu đen, chìm trong bóng đêm nhưng cũng có ánh sáng riêng của mình.
Hắn là như vậy.
Thẩm Tri Ngôn ngơ ngác cầm theo một chén hoành thánh về nhà, gạch cua tiểu hoành thánh còn tỏa hương, cậu không bỏ được, đối với một chén hoành thánh nóng hầm hập ăn vài miếng.
Ngày hôm sau hoành thánh vẫn là vào bụng Tiểu Hoàng, bởi Hạ Nhất Thanh thấy trên có một chén hoành thánh, thời điểm đi làm liền mang xuống lầu. Thẩm Tri Ngôn rời giường còn tìm hoành thánh của mình, không tìm thấy, đành phải gặm hai cái bánh mì, thời điểm xuống lầu thấy trong chén Tiểu Hoàng còn mấy cái hoành thánh gạch cua……
Hai ngày này thời tiết thay đổi thất thường, khoa hô hấp người bệnh chợt tăng nhiều, Hạ Nhất Thanh vội đến sứt đầu mẻ trán. Thẩm Hoài Minh hầm gà, kêu Thẩm Tri Ngôn đưa qua.
Thẩm Tri Ngôn ra cửa thói quen xem cánh cửa đối diện, cửa chính đóng chặt, không biết Giang Dữ An có ở nhà không.
Hạ Nhất Thanh không ở văn phòng, hộ sĩ nói đi phòng bệnh, Thẩm Tri y vì thế ngồi ở chỗ Hạ Nhất Thanh làm việc chờ, còn thuận tay sửa sang lại bàn làm việc của Hạ Nhất Thanh.
Có người đẩy cửa tiến vào, Thẩm Tri Ngôn ngẩng đầu, là Từ Khanh. Từ đã biết Từ Khanh là chị của Giang Dữ An, cậu đối Từ Khanh liền sinh ra mạc danh thân cận.
“Dì Khanh.” Cậu chào, cũng không có phát hiện quan hệ Giang Dữ An cùng Từ Khanh lúc sau, cảm thấy xưng hô này có chỗ nào không đúng.
“Ai, tiểu Thẩm tới a, Hạ tỷ còn ở phòng bệnh.” Từ Khanh trong tay cầm bệnh án đi tới, đằng sau còn có người.
“Con biết, con……”
“Con...” liền không nói nữa, Thẩm Tri Ngôn sững sờ nhìn người đằng sau Từ Khanh.
Từ Khanh chú ý tới ánh mắt cậu, bắt đầu giới thiệu: “Đây là em trai ta, hắn gọi là……”
“Thúc.” Giang Dữ An lãnh đạm nhổ ra một chữ.
“Đúng vậy.” Từ Khanh theo bản năng gật đầu, rồi sau đó phản ứng lại đây, lấy bệnh án đánh lên vai Giang Dữ An một cái, nói: “Cái gì “Thúc” a? Đừng chiếm tiện nghi người khác.”
“Kêu chị là “Dì”, kêu ta không nên là “Thúc” sao?” Giang Dữ An ánh mắt chạm đến Thẩm Tri Ngôn, nhẹ nhàng khơi mào một bên lông mày.
Từ Khanh: “……”