Chương 16

Hai câu nói đó khiến huyết áp của Quý Thâm tăng vọt, ông ta uống trà cho hả giận: "Nói cho ta biết ... tính tình chó má của con là học theo ai?"

“Theo mẹ mất sớm”.

Quý Thâm nghe những gì hắn nói rất lo lắng, ông ta vội nhìn xung quanh để xác định rằng vợ mình không có ở nhà, rồi thở một hơi.

"Ta đã nói bao nhiêu lần, ở nhà không được nhắc tới bà ấy, để cho mẹ con nghe được. . . "

“Bà ta không phải mẹ tôi.” Quý Tông Minh ngồi một bên với vẻ mặt nghiêm nghị, tùy tiện châm một điếu thuốc và hút.

Tay hắn ngứa ngáy mấy ngày nay, hắn vừa ở trường bắn trở về, trên người tràn đầy sát khí, ủng còn lấm lem bùn đất, giẫm lên tấm thảm có gai lớn mà mẹ kế yêu thích, hắn không quan tâm.

Gia tộc là như vậy, nữ cường nam yếu, ai cũng biết nữ chủ nhân của Quý gia là cọp cái, nhưng Quý Thâm ăn nói nhỏ nhẹ, không có quyết đoán cũng không có tham vọng, nếu ông ta lừa dối, ông ta luôn lấy sự quá mạnh mẽ của vợ mình làm cái cớ.

Quý Tông Minh từ nhỏ đã là cái gai trong mắt bà ta, hắn là người duy nhất trong nhà dám chống lại vợ mình, riêng về điểm này, Quý Thâm thực sự khá thích con trai mình, cũng có chút thiện cảm với hắn, mặc dù Quý Tông Minh chưa bao giờ coi thường ông ta.

Ông ta luôn nhớ đến người mẹ hiền lành của Quý Tông Minh, vì người mất sớm, người ta có xu hướng mờ nhạt để làm đẹp hinh tượng thành nốt chu sa bạch nguyệt quang, ấn tượng sẽ kéo dài đến thế hệ sau, vì vậy ông ta cảm thấy hơi có lỗi với Quý Tông Minh.

Đẩy con trai vào hôn nhân, dĩ nhiên là nét bút của vợ ông, Quý Thâm không đành lòng, nhưng ông ta không gánh vác gia đình nên chỉ còn cách từ bỏ.

Vì vậy, cho dù Quý Tông Minh có độc đoán như thế nào trước mặt ông ta, ngay cả khi ông ta muốn dạy cho hắn một bài học, ông ta sẽ luôn thiếu tự tin.

Hiện tại, chỉ có thể nói suông: "Tối nay đến nhà họ Hoắc, ăn cơm với cậu ấy, nhân tiện để hai đứa các con trao đổi tình cảm. Ta biết con không thích tính cách nhu nhược, nhưng những người nhu nhược, đều yếu đuối. Với tính cách của Sơ Tiêu, sau này sống cùng nhau nhất định sẽ không làm khó dễ con..."

Quý Tông Minh nhớ đến những tin tức mà bạn bè của hắn đã tiết lộ nói trước đó, khịt mũi một cách lạnh lùng: "Thật là một ý tưởng hay."

Quý Thâm không muốn làm hắn khó xử, chỉ có thể nói: "Ít nhất... giữ thể diện là đủ rồi, không ai bắt con phải cung kính với người khác. Đừng..."

Ông ta ấp úng, Quý Tông Minh không thể không liếc nhìn.

"Đừng dùng bạo lực."

Quý Thâm nghiêm túc, nhưng con trai không ngờ tới, suýt chút nữa bị sặc thuốc lá.

Quý Tông Minh xoa xoa giữa lông mày, chán nản nói: "...Cảm ơn vì đã quan tâm không cần thiết."

Buổi tối trời lại mưa, biệt thự nhỏ của Hoắc gia trở nên mơ hồ trong mưa và sương mù.

Nhưng cảnh đẹp không ảnh hưởng đến tâm trạng bồn chồn của Quý Tông Minh lúc này.

Hắn lạnh lùng chào hỏi bố mẹ vợ, sau khi "bố vợ, mẹ vợ" tương lai chào hỏi, hắn nghe thấy ba vui vẻ hỏi: "Chà, Sơ Tiêu đâu? Để hai đứa trẻ gặp nhau."

Hoắc Viễn Sơn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, hai vợ chồng nhìn nhau không nói lời nào.

Mẹ Hoắc, Tề Bích Dung, ngay lập tức cười hào phóng: "Này, thằng bé vẫn đang trên đường đến."

Cả hai đều không nói gì, vì Hoắc Sơ Tiêu đã từ chức ở công ty như đột nhiên bị bệnh vào ngày hôm đó, anh đã dọn ra khỏi nhà. Tuy rằng bọn họ còn có thể liên lạc, nhưng nói thế nào cũng vô dụng, đứa nhỏ đã hạ quyết tâm, không chịu về nhà nữa, chỉ để lại tin nhắn trấn an bọn họ, anh sẽ kết hôn.

Bữa tối hôm nay đã được hẹn trước đó, lúc đó không ai ngờ rằng Hoắc Sơ Tiêu sẽ đột nhiên đóng cảnh thiếu niên nổi loạn mất tích, may mắn là điện thoại vẫn kết nối, Hoắc Sơ Tiêu nói rằng anh sẽ ở đó tối nay.

Nhưng trong lòng hai người vẫn còn đang hồi hộp, hiện tại Hoắc gia cùng Quý gia đang ở trong giai đoạn mấu chốt ký kết hợp đồng làm ăn, không thể xảy ra chuyện gì...