Chương 11

Vừa nói, vừa cười vừa như tên trộm chọc chọc eo cậu ta, Trịnh Phó Trình nhanh chóng trốn đi.

Vài người cười ầm lên.

Xem lại Quý Tông Minh trầm mặc như nước mùa thu, thoa bột lên đầu gậy, đoan chính, ngay thẳng hơn cây sào.

Trịnh Phó Trình chịu đủ phiền phức rồi, mà vẫn là không khoan nhượng nói: "Nằm trên giường nữ nhân có gì không tốt? Quý thiếu gia của chúng ta sắp kết hôn rồi, xem hắn có thể cầm cự nổi hay không..."

Người xung quanh thầm mắng cậu ta, liên tục nháy mắt

Trịnh Phó Trình: "Cái giề, tôi nói sai cái gì sao?"

Một người xót xa:“Chạm vào nỗi đau rồi……”

Quý Tông Minh đang nhắm vào trái bi nâu, nghe thấy vậy, hắn liếc nhìn Trịnh Phó Trình, không nói gì, nhưng sức mạnh của hắn không hề giảm, quả bi trắng đã chạm vào mục tiêu, sau khi đánh bi nâu vào lỗ, nó đã đánh đủ bốn nhịp trước khi dừng lại .

Trịnh Phó Trình vô cùng kinh ngạc: "Không phải chứ? Nhà tôi có nhận thiệp mời, với lại Hoắc Sơ Hồng con út nhà họ Hoắc, thằng nhóc kia tôi đã từng gặp qua, cậu ta là học sinh. Chậc chậc chậc chậc, điển hình là người vừa đẹp vừa thông minh nha, lão Quý có phúc ghê…”

“Sai rồi.” Quý Tông Minh nói.

“Hở?”

"Là con trai cả của nhà họ Hoắc, Hoắc Sơ Tiêu." Vừa nói, hắn vừa tung ra cú đánh cuối cùng. Làm tất cả quả bóng lăn vào lỗ, Quý Tông Minh đứng thẳng dậy, mất kiên nhẫn nói nói: "Dọn sạch đi. Tôi thắng rồi."

Theo thỏa thuận trước khi bắt đầu, người thua cuộc mời khách. Vì vậy, kẻ thắng, người thua, mấy người bạn rảnh rỗi đi đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng gần đó, người quản lý đích thân đưa họ vào phòng riêng.

Trịnh Phó Trình đau lòng cho món thịt bò wagyu cao cấp mà mấy đứa cháu trai trước mặt đặt mua, đồng thời nói tiếp chủ đề trước đó.

"Hoắc Sơ Tiêu? Đù, cậu đang đùa tôi à? Thiếu gia nổi tiếng vô dụng của nhà họ Hoắc?"

Vu Chấn ngồi bên cạnh nhíu mày gắp cho hắn một đũa thịt: "Cậu ăn không thể ngậm miệng lại à."

Quý Tông Minh cười khẩy: "Đúng vậy, một đứa con ngoài giá thú với một thiếu gia vô tích sự thật hợp làm sao."

Vài người trong số họ lớn lên cùng nhau, Quý Tông Minh biết mẹ anh không có địa vị, không ai thực sự quan tâm đến tình anh em. Nhưng nhà họ Quý hiển nhiên không nghĩ như vậy, chấp nhận Quý Tông Minh đã là nhượng bộ, sau đó lại tìm cho hắn một cuộc hôn nhân tốt? Cứ như kẻ ngốc mơ mộng nhỉ.

Hôn nhân thương mại, bốn chữ này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều hiểu trong lòng.

Vu Chấn không khỏi nói: "Kết hôn là chuyện trọng đại, cậu nói nhẹ tênh như vậy."

Quý Tông Minh không nghiêm túc: "Tôi vẫn luôn giữ thái độ này đối với hôn nhân. Hơn nữa, một cuộc hôn nhân thương mại không khác gì đang nói chuyện kinh doanh. Sau này, chỉ cần tìm lý do để không ở bên nhau rồi chia tay là xong."

Trịnh Phó Trình, người đang ăn thịt uống rượu vui vẻ, nghe thấy lời đó, đột nhiên lão thần* nói: "Vậy thì cậu không hiểu vị thiếu gia vô tích sự này rồi. Hoắc Sơ Tiêu nhà họ Hoắc, mọi người trong giới đều biết nổi tiếng là con cháu hiếu thảo. Vì một lời tử tế của ba, anh ta có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí chịu đựng mọi gian khổ.”

*lão thần (老神) mọi người ai có từ nào hay hơn comment cho tui biết nha

Ngay cả Vu Chấn, người luôn thận trọng, cũng gật đầu: "Người này có thể làm bất cứ điều gì vì gia đình. Nếu sau này cậu gặp người mình thực sự thích rồi muốn ly hôn, để bảo vệ lợi ích của gia đình, tôi sẽ sợ cậu ta sẽ không dễ dàng buông tay."

“Còn không đẹp bằng Hoắc Sơ Hồng.” Trịnh Phó Trình phù phiếm nói: “Cũng không hấp dẫn bằng Hoắc Sơ Hồng, cứ suốt ngày đờ đẫn.”

Ngoại hình ... Quý Tông Minh nhớ lại lần họ gặp nhau trước đây, hắn thực sự không thích tính khí buồn tẻ và u ám của Hoắc Sơ Tiêu, nhưng chỉ xét về các đặc điểm trên khuôn mặt, mặc dù không thể gọi là sáng sủa nhưng cũng khá đẹp trai. Lại gần, sẽ thấy đôi mắt giống như con nai trong sáng, đầy cảnh giác.

Ít nhất thì cũng thuận mắt.

Nhưng phần nói về việc "làm bất cứ điều gì cho gia đình" khiến hắn ngạc nhiên.

Quý Tông Minh cuối cùng nhíu mày, "Thì ra anh ta là loại người này?"

Trịnh Phó Trình hả hê: "Cậu rơi vào hố lửa rồi."