Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Lén Tiếng Lòng Pháo Hôi Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
#Tần Mộc, trai bao# trở thành hot search.

Chương trình tuyển chọn rất biết hiệu ứng chương trình, biết rằng gia đình Tần Mộc đến, nên đã phái một nhϊếp ảnh gia đến hậu trường, quay cận cảnh phản ứng của gia đình Tần Mộc.

Họ muốn thấy biểu cảm lo lắng, bối rối của gia đình này.

Nhưng không ngờ nhà họ Tần lại cười, như thể họ nhìn thấy trò đùa gì đó thú vị.

Thậm chí, Tần Dĩ Dạng còn cười ra nước mắt.

“Chuyện gì thế này!”

Trên màn hình lớn là khuôn mặt cười của Tần Dĩ Dạng.

Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt long lanh, cười rực rỡ, tinh tế và đẹp đẽ.

Khán giả bắt đầu xôn xao thảo luận.

[Ai đây? Đẹp quá!]

[Hình như là em gái của Tần Mộc đấy, phía sau là ba mẹ Tần Mộc.]

[Gia đình này đẹp quá, bảo sao Tần Mộc lại đẹp thế.]

Tất nhiên cũng có người không hài lòng.

[Đẹp thì sao? Nếu không làm trai bao thì làm sao kiếm được tiền?]

[Họ cười gì? Tự hào vì con trai làm trai bao à?]

[Hóa ra tôi đã hiểu lầm Thẩm Chiếu Nam, chúng tôi nợ Thẩm Chiếu Nam một lời xin lỗi!]

Khán giả nói đủ điều.

Nhϊếp ảnh gia cũng nhận được nhiệm vụ, hỏi Tần Dĩ Dạng: “Xin hỏi là người nhà của Tần Mộc, các người có biết chuyện cậu ấy làm những việc như vậy không?”

Tần Dĩ Dạng chớp mắt: “Việc gì cơ?”

Nhϊếp ảnh gia ngắc ngứ, không biết trả lời thế nào.

Tần Dĩ Dạng không sợ hãi, chỉ vào “quý bà” trên màn hình.

“Người bên trái là dì cả của tôi, người bên phải là dì hai.”

“Người ở giữa có thể mọi người không biết, cô ấy là nghệ sĩ đàn cổ nổi tiếng của nước ta, cô Phạm Tĩnh, cũng là giáo viên của anh hai tôi.”

“Không thể nào.” Thẩm Chiếu Nam lên tiếng phản bác.

Anh ta sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, không quen thuộc với giới thượng lưu của Hải Thành, nhưng cũng biết nghệ sĩ đàn cổ Phạm Tĩnh chỉ có một đệ tử cuối cùng.

“Cô Phạm từng nói rằng cô chỉ có một đệ tử cuối cùng, là nhị công tử nhà họ Tần ở Hải Thành.”

Tần Dĩ Dạng thở dài, nhìn Thẩm Chiếu Nam bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

“Có thể nào là… anh hai tôi chính là nhị công tử nhà họ Tần không ta?”

Ngay khi vừa dứt lời, cả hội trường đều kinh ngạc.

Các nhân viên của chương trình và các thực tập sinh như bị đóng đinh tại chỗ.

Tần Mộc mà họ đã sống chung suốt ba tháng trời thật ra là công tử nhà giàu sao?

Sao có thể thế được?

Mặc dù chương trình yêu cầu tất cả các thực tập sinh giao nộp điện thoại và tập huấn kín, nhưng như Thẩm Chiếu Nam chẳng hạn, anh ta không bao giờ tuân thủ yêu cầu đó. Mỗi ngày đều có tài xế đến đón anh ta về nhà.

Đó chính là đặc quyền của người giàu.

Mọi người đều thấy quen thuộc và không ai cảm thấy khó chịu, chỉ thở dài vì mình không có số phận tốt.

Nhưng Tần Mộc từ phong cách ăn mặc đến cách hành xử, không hề giống công tử nhà giàu chút nào cả.

Vì anh ấy quá tuân thủ quy tắc.

Mọi người đều có điện thoại dự phòng, chỉ có Tần Mộc thực sự không dùng điện thoại.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Mộc, muốn xem anh ấy có phủ nhận không.

Nhưng Tần Mộc không phủ nhận.

Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của anh ấy không có biểu cảm gì, chỉ khi nhìn em gái, ánh mắt mới lộ ra chút ấm áp.

Điều này tương đương với việc anh ấy đã ngầm thừa nhận thân phận của mình.

Hàn Soái kinh ngạc: “Sao có thể chứ, tôi đã xem qua tủ quần áo của cậu rồi, bên trong không hề có một bộ nào có logo của thương hiệu nổi tiếng mà!”

“Vì tất cả đều là hàng đặt may riêng mà.” Tần Dĩ Dạng giải thích cho hắn.

Ầm!

Hàn Soái như bị sét đánh ngang tai!

Trong nhận thức của hắn, hàng hiệu mới là biểu tượng của người giàu, hoàn toàn không biết đến lựa chọn hàng đặt may cao cấp!

Ở một bên khác, mặt Thẩm Chiếu Nam tái mét.

Anh ta lớn lên ở nước ngoài, không quen thuộc với giới thượng lưu của Hải Thành.

Nếu anh ta biết trước Tần Mộc là nhị công tử của nhà họ Tần, bất luận thế nào cũng không dám động đến anh ấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »