Mộc Trạch Tây liếc nhìn bác Trần đang lái xe cực kỳ vững vàng và lịch thiệp kia, cô lắc đầu.
Bác Trần đã có tuổi, có lẽ không chịu nổi một búa.
Mà cô cũng không có nam phụ yêu mình tới cuồng dại, có thể dẫn cô bỏ đi, dù sao cô là nữ phụ ác độc ai cũng chê ghét.
Cô dám mang cháu trai của nhà họ Nghiêm đi, chưa được hai dặm thì đã bị bắt rồi.
Nghiêm Kỷ không yêu thương cô cho lắm, thậm chí có chút hung dữ, nếu cô lại bỏ trốn, đến lúc đó không biết anh ta sẽ tra tấn cô như thế nào.
Vừa nghĩ tới một tủ "đồ chơi" trong phòng kia, Mộc Trạch Tây chỉ có thể bóp tắt chút ảo tưởng này.
"Nam Nam... Rốt cuộc cậu đang ở đâu..."
Bàn tay cậu bé nắm chặt lấy món trang sức lóe sáng trên ốp điện thoại, nó ngẩng đầu, bi bô chỉ cho mẹ xem.
Mộc Trạch Tây cúi đầu, hóa ra là món đồ có hình mặt trời, rất giống trang sức cô đang đeo trên cổ.
Mộc Trạch Tây vỗ lên cái mông nhỏ của con: "Hóa ra là muốn đồ của mẹ nên mới cướp của cô Lý Vi ư? Mẹ cảm ơn bé cưng, nhưng làm như vậy là không đúng, sau này không được như thế nữa nha."
Sau đó cô áp sát tới khuôn mặt nhỏ của nó, hạ nhỏ giọng nói: "Đừng giống ba con, không tốt, mẹ không thích."
Cậu bé nghe không hiểu, chỉ biết vuốt mặt mẹ và cười khanh khách.
***
Cửa phòng vốn cách âm cực kỳ tốt nay hé ra một khe hở khá lớn, Mộc Trạch Tây nhìn đồng hồ treo tường, đoán thời gian người đàn ông trở về.
Bé cưng ở trong lòng mẹ uống sữa, động đậy loạn xạ. Mộc Trạch Tây vừa dỗ con, vừa chờ câu trả lời.
Lúc này trên giao diện chat lại hiện lên:
[La Nam Nam nào?]
[Lý Vi, cậu làm sao vậy? Sao hôm nay cậu nói chuyện là lạ thế?]
[Học giỏi siêu cấp không phải Nghiêm Kỷ sao?]
Mộc Trạch Tây cực kỳ lo lắng, gần như sắp sụp đổ tới nơi.
Cô dùng nick chat của Lý Vi nhắn hỏi phương thức liên lạc của La Nam Nam, nhưng vì sao không ai nhớ La Nam Nam vậy?
Đến cả người nhớ rõ thì bây giờ cũng thấy mơ hồ.
Đây rốt cuộc là giấc mộng của cô?
Hay Nam Nam đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong hành lang truyền tới tiếng giày da đạp lên mặt sàn, Mộc Trạch Tây sợ hãi nhìn cửa phòng mở rộng, nhìn chằm chằm hành lang mờ tối.
"Cộp cộp... Cộp cộp..."
Tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng gần, mỗi một bước đi như gõ lên trên trái tim đang căng thẳng của Mộc Trạch Tây.
Cô run rẩy đưa tay nhanh chóng xóa dòng chat đang hiển thị trên điện thoại.