Bên ngoài: Nữ chính gia đình bình thường, trà xanh nịnh hót, giả vờ ngây thơ, bám vào nhà quyền thế X nam chính gia cảnh ưu tú, khách sáo mà xa cách, học sinh ba tốt. Thực ra: Nữ chính ảo tưởng sức mạnh, bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối X nam chính có tính cách ác liệt, lòng chiếm hữu rất mạnh. Mẹ của Mộc Trạch Tây là một người ăn bám nhà giàu có quyền thế, cũng rất mạnh mẽ, luôn xúi giục con gái mình phải lấy người có tiền. Bà ta muốn con gái trèo lên cành cao, bám lấy Nghiêm Kỷ - bạn học cùng lớp với cô, có gia tộc hiển hách, gia phong nghiêm khắc. Mộc Trạch Tây vẫn luôn bị người khác nói là bộ dạng lẳиɠ ɭơ giống hồ ly tinh, nhưng lại luôn tỏ vẻ thuần khiết trong sáng để tiếp cận Nghiêm Kỷ. Mà Nghiêm Kỷ lại luôn thân thiết với bạn học Lâm Thi Vũ có gia cảnh bình thường. Mộc Trạch Tây vì đố kỵ mà hãm hại Lâm Thi Vũ. Chuyện chưa thành thì đã bị bại lộ, Mộc Trạch Tây mất hết mặt mũi, chỉ có thể cụp đuôi làm người như chuột chạy qua đường. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Mộc Trạch Tây cứ thế biến mất trước mặt mọi người, hoàn toàn không còn tin tức. Lúc mọi người biết được tin tức, cả lớp như bùng nổ. Nghe nói Mộc Trạch Tây dựa vào dung mạo hơn người, đã thật sự leo lên người Nghiêm Kỷ! Cái bụng cũng không chịu kém cỏi, còn sinh cho nhà họ Nghiêm một đứa cháu trai, chính thức trèo lên làm bà chủ nhà họ Nghiêm! Mọi chuyện là thật sao? Sau khi được gả vào nhà giàu có, Mộc Trạch Tây thực sự sống sung sướиɠ sao? Bóng dáng cao lớn của người đàn ông càng đến gần, cảm giác hít thở khó khan càng thêm rõ ràng, áp lực cũng lớn dần. "Em rất nghe lời, không hề liên lạc với ai bên ngoài, chỉ nói mấy câu với mẹ thôi." Mộc Trạch Tây hoảng sợ run rẩy. "Ưʍ... chồng ơi nhẹ chút... chậm một chút, xin anh... Ôi, em không dám nữa, em nói thật mà, chỉ nói mấy câu với bạn học nhiều năm không gặp thôi, thật mà! Xin anh..." Mộc Trạch Tây yếu ớt kêu lên. "Anh cứ làm tôi chết đi là được! Đồ ma quỷ Nghiêm Kỷ! Đồ ma quỷ! Đồ mặt người dạ thú!" Mộc Trạch Tây nổi đóa. "Hu... em sai rồi, Nghiêm Kỷ...! Chồng ơi, em sai rồi... chồng ơi... nhẹ chút có được không..." Mộc Trạch Tây thức thời nhận sai thêm lần nữa. Mộc Trạch Tây nhớ tới lúc học cấp ba, cô gái kia tự xưng là xuyên sách tới... "Ý của cô là, Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ là nam chính và nữ chính của thế giới này? Mà tôi chỉ là một nữ phụ ác độc phá hoại tình cảm của họ, chủ động quyến rũ nam chính, chuyên môn bị vả mặt để làm nổi bật sự thiện lương ngọt ngào của nữ chính?" "Cô... là người của thế giới này, hình như rất tỉnh táo đấy... Tổng kết rất chính xác... Cô có tin không? Sẽ không gọi bệnh viện tâm thần đến bắt đi đấy chứ?" "Tôi tin! Nam Nam! Tôi khổ quá mà! Tôi tin! Ôi, sự gặp gỡ giữa người và người đã được định trước trong số mệnh, số mệnh đã ghi cái giá phải trả từ lâu rồi! Càng muốn miễn cưỡng đôi khi chính là sự gắng gượng của bản thân! Để gió mang theo đau thương của tôi đến miền đau thương đi." ... "Cô có biết cái gọi là hào quang nam chính không? Chỉ cần hào quang nam chính vừa xuất hiện, tất cả những điều không hợp lý sẽ trở thành hợp lý, tất cả những chuyện không thể xảy ra sẽ xảy ra. Anh ta chính là người mang thiên mệnh trong quyển sách đó, toàn bộ thế giới này đều vận hành xung quanh anh ta." Khi Mộc Trạch Tây bị ấn xuống sân trường ức hϊếp, không ai phát hiện, lúc cô bị ngã dưới ga tàu điện ngầm, bình thường luôn chật ních người, lúc ấy lại không có bóng dáng một ai, Nghiêm Kỷ trắng trợn xông vào trong nhà cũng không bị người khác phát hiện, cô đã tin cái gọi là hào quang nam chính... (Người xuyên sách không phải là nhân vật chính, đây là nữ phụ ác độc trong truyện, sau khi tỉnh dậy thì dần phát hiện ra nam chính đứng đắn thực ra mang một câu chuyện rất u ám.)