Chương 9.1

“Mày lại bán manh, tao liền đổi sang Tiểu Mỹ.”

Tiểu Mỹ cũng là một thành viên trong hệ thống hài hòa, không giống như Tiểu Ái hay tự phụ, Tiểu Mỹ rất cao lãnh, thật sự rất giống cậu, cách nói chuyện cũng y như một người máy.

“Gì chứ? Cùng nhau trải qua tám thế giới, tình hữu nghị nhiều năm như vậy, sao cậu có thể nhẫn tâm khiếu nại tôi?” Tiểu Ái uỷ khuất: “Chẳng lẽ cậu không biết, tôi đối với cậu có bao nhiêu cái tốt?”

Tạ Phong Hành ngồi trên ghế, không quan tâm nó nữa, nghĩ nghĩ một chút liền hỏi: “Tao đột nhiên nhớ tới một vấn đề, mày nói tao không biết cười, như thế có khiến người khác cảm thấy tao quá kiêu ngạo hay lạnh lùng không?”

Nhiều lúc, cùng là một câu nói, nhưng khi có biểu cảm so với không có biểu cảm, lại có thể tạo ra sự khác biệt rất lớn.

“Sẽ.”

“Không suy xét khôi phục năng lực cười cho tao sao?”

“Cậu hiện tại cũng có thể giả cười nha. ”

Tạ Phong Hành nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi thật là dài.

Thôi, vẫn nên tự dựa thực lực nói chuyện, dùng thêm cả mỹ mạo để thu về hảo cảm đi.

Cậu khẽ nghiêng đầu, ánh sáng pha lê từ chiếc xe chiếu ra ảnh ngược, mơ hồ hiện lên khuôn mặt nhỏ trắng ngần, đường nét đều tinh diễm xinh đẹp.

Xe trở lại biệt thự ven biển, còn chưa kịp đi xuống, Tạ Phong Hành đã phát hiện ra có một chiếc xe Bentley dáng dài đẫu ở bên ngoài, bốn người bảo tiêu đeo kính râm đứng cạnh đấy, và hai người trong số đó đã chủ động tiến gần xe của cậu.

Tạ Phong Hành sửng sốt, tiếp đến xuống xe.

Nhìn thấy cậu, hai bảo tiêu liền cúi đầu chào: “Tạ thiếu?”

Họ phải nhìn vào vết bớt trên cổ mới dám nhận ra cậu.

Tạ Phong Hành hỏi Tiểu Ái: “Tình huống hiện tại là sao? Bắt cóc à?”

“Hình như là ba cậu, còn có cả vị ca ca của cậu tới.”

Tạ Phong Hành thoáng cứng đờ.

Cậu đã quên mất mình còn có người thân.

Trước kia làm nhiệm vụ, cậu đã phải xuyên qua rất nhiều thế giới, mà cái nào cũng đều là cô nhi… Đam mỹ văn thì thường có cốt truyện kiểu như vậy.

Bởi đã quen với giả thiết này, nên khi quay trở lại thế giới của mình, cậu liền xem nhẹ chuyện này.

Còn tốt, cậu mới trở lại có mấy ngày, thời gian ngắn như vậy, chắc cũng không bị coi là đứa bất hiếu đi?

"Lẽ ra, mày nên nói trước với tao một tiếng."

"Hiện tại cũng không có muộn, Tiểu Ái đã đưa tài liệu của họ đến đây, nhưng tất cả đều là những vai phụ, số tư liệu của tôi cũng rất hạn chế, chỉ biết, ba của cậu gọi… Tạ phụ... anh trai của cậu... cậu gọi hắn là Tạ Duy."

Tạ Phong Hành: "Liên quan gì đến tao chứ?"

"Tôi nghĩ cậu nên nhớ chi tiết về bản thân mình. Trong nhà và bên ngoài đều không có quá nhiều người, nhưng cậu vẫn cần phải cẩn trọng."

Được rồi.

Cậu đi vào biệt thự, liền gặp ba người trong phòng lớn. Một người đàn ông trên 50 tuổi cười nói: "Phong Hành đã về rồi."

Tạ Phong Hành nhìn ông ta, rồi lại nhìn người đàn ông khác ngồi trên ghế sofa, cũng trên 50-60 tuổi.

Không thể gọi bậy, nhỡ đâu gọi nhầm ba, liền sẽ rất xấu hổ.

Vì thế, cậu trực tiếp hoá bị động thành chủ động: “Các người đến đây làm gì?”

“Nghe anh mày nói, mày vẫn còn chơi đua xe?” người đàn ông ngồi trên ghế sofa mở miệng.

Tạ Phong Hành nhìn thoáng qua người anh trai Tạ Duy.

Cái này nhận ra tương đối dễ dàng.

So với Tạ Phong Hành, Tạ Duy có nước da trắng giống cậu, nhưng cũng không tính là anh tuấn, sắc mặt của hắn có hơi tiều tuỵ, mặc trên người chiếc áo sơ mi màu trắng, khí chất toả ra trầm ổn, nhìn không đến 30 tuổi.

Cậu gật đầu một cái, đáp: "Đúng, vậy thì làm sao?”

"Làm sao? Tao không phải đã nói với mày rồi à, không được đốt tiền vào những thứ đó. Chơi nhiều năm như vậy, mày đã chơi ra cái dạng gì? Toàn là phế vật không có tiền đồ.” Lão cha nổi giận đùng đùng, lại quát: "Anh mày quản mày, nhưng tao sẽ không quản mày, tao sẽ dừng lại mọi khoản chi cho mày, xem mày còn lấy cái gì để chơi. Đều lớn cả rồi, còn không chịu chọn một trường đại học tử tế, ngày nào cũng đi theo một đám hồ bằng cẩu hữu làm bậy, mày…”

"Ba, người đừng nóng nảy, con sẽ khuyên nhủ Tiểu Phong." Tạ Duy nhìn về phía cậu, ra hiệu: "Em mau đến thư phòng cùng anh."

Xem ra, anh trai và cậu có quan hệ khá tốt.

Tạ Phong Hành đi theo Tạ Duy đến thư phòng, Tạ Duy đóng cửa lại, nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi: "Khi nào em sẽ trở về?"

“Chưa đầy hai ngày.” Tạ Phong Hành trả lời.

Tạ Duy nói: "Rất tốt."

Ngữ khí của hắn ta rất ôn hoà.

Tạ Phong Hành vẫn nhìn thẳng vào Tạ Duy mà không chuyển hướng. Tạ Duy ngược lại có vẻ không được tự nhiên, sau đó lui hai bước, mở rèm thư phòng để ánh mặt trời chiếu vào, xa xa là biển xanh. Hắn cắm một bàn tay vào trong túi quần và nói: "Ba cũng vì lo lắng cho em thôi, đua xe thật sự rất nguy hiểm, đừng chơi nữa."

"Không được, tôi đã đăng ký cho giải đua xe rồi."

Tạ Duy trực tiếp hỏi: "Tiền vi phạm hợp đồng nhiều hay ít?"

Tạ gia cũng được coi như tài đại khí thô.

"Vấn đề không phải là tiền," Tạ Phong Hành nói.

Hiện tại, tình huống khá phức tạp. Tạ Phong Hành cảm thấy có thể giải quyết mọi vấn đề, ngoại trừ tình cảm.

Tạ Duy nhìn về phía cậu: "Vậy giảm tốc độ một chút, anh nghe nói em sẽ tham gia Sprint League? Tin tức này đã lan truyền trong nhà, cũng không trách được ba sao lại tức giận. Sau này, muốn chơi liền chơi trộm, thi đấu thì thôi đi. Với tính tình của ba, em cùng ông ấy luôn không hợp, sau này có chuyện gì, em cứ nói với anh trước, anh sẽ giúp em nói chuyện tốt với ba."

Vị ca ca này quá ôn nhu, Tạ Phong Hành yên lặng suy nghĩ, cậu vẫn luôn cho rằng cách thức hoá đại pháp thật tốt, nhưng bây giờ cậu lại bị mất đi một phần ký ức, cảm thấy có hơi đáng tiếc.

"Cảm ơn anh." Tạ Phong Hành cảm kích.

Nghe câu trả lời, Tạ Duy tựa hồ thở dài nhẹ nhõm, hắn mỉm cười: "Không cần cảm ơn, ai bảo em là em trai anh chứ."

Tạ Duy móc ở trong túi ra một tờ chi phiếu, đưa cho cậu: "Ba là đang chỉnh đốn em, phòng này ông ấy cũng muốn thu hồi, phiếu này là của anh, em mau giấu đi, đừng nói với ông ấy, cái này không bị giới hạn số lượng đâu, em cứ thoải mái tiêu xài đi."

Tạ Phong Hành nhận chi phiếu, Tạ Duy vỗ vỗ vai cậu rồi đi ra ngoài.

Tạ Phong Hành đem nó cất vào trong túi, từ thư phòng cũng đi theo Tạ Duy ra ngoài.

Tạ lão quyết định phải đi, ông quay đầu lại nhìn cậu một cái: "Ăn mặc của mày bây giờ còn có điểm bộ dáng."

Bất quá, ánh mắt như cũ vẫn là rất ghét bỏ.

Trong lòng Tạ Phong Hành không có điểm dao động, nhìn theo họ ra ngoài, nghĩ đến chính mình lúc ra ngoài vẫn còn tốt, khi trở về, phòng ở cũng liền không còn.

Cũng may là cậu không có nhiều thứ muốn thu thập. Nhưng những thứ đó không quan trọng, cái quan trọng nhất chính là cậu rất muốn hiểu rõ về thân thế của mình.

Vì vậy, cậu ngay lập tức gọi điện cho Cẩu Tiểu Xuyên.

Cẩu Tiểu Xuyên chạy xe như bay đến đây, vừa vào cửa đã mắng: "Ông anh tiện nghi kia của mày lại hại gì mày rồi?"

Tạ Phong Hành: "?"

"Anh ta có ý gì, một tập đoàn lớn như Tạ gia còn chưa đủ, đến căn hộ này cũng không để cho mày? Lão gia tử nhà mày đúng là lú lẫn rồi, đi coi đứa con tiện nghi như thân sinh, còn đứa con thân sinh là mày đây lại đẩy sang một bên ghẻ lạnh."

Tạ Phong Hành ngẩn ra.

Lượng tin tức quan trọng này có điểm rất lớn a.