Nguyên Lý: "? ? ?"
Ngựa thẳng ra khỏi bên ngoài Lạc Dương.
Tất cả mọi người trước cửa Sở Vương phủ đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho khϊếp sợ, nhìn Sở Hạ Triều bắt lấy Nguyên Lý mà đi xa.
Dương Trung Phát lấy lại tinh thần, hắn thì thào nói, " lão nương ta đấy, trực tiếp bắt người đi, tướng quân ngài thật là có tiền đồ."
"Nhanh," hắn toàn thân rung mình, cất cao giọng, vung roi xuống, "Theo ta, đuổi kịp tướng quân!"
Một đám binh lính mặc áo giáp tiếng vang ầm ĩ, phi nước đại ngựa, dâng lên một đám bùn đất bay đi.
Sở Vương và Dương Thị sau một hồi sửng sốt, quay đầu hai mặt nhìn nhau. Sau khi kịp phản ứng Sở Vương sắc mặt đột nhiên trở nên xanh xám, hắn oán hận vỗ đùi, tức giận đến toàn thân run rẩy, "Nghiệt tử! Nghiệt tử! Sở Hạ Triều cái đồ nghiệt tử!"
Huynh trưởng vừa mới chết, hắn liền dám trước mặt mọi người trực tiếp bắt tẩu tẩu, dù là Sở Vương biết Sở Hạ Triều căn bản không có lòng lang dạ thú mưu toan đoạt tẩu tẩu, vẫn là không khỏi bị tức đến nổi giận.
Chuyện này để người bên ngoài truyền ra sẽ nghĩ như thế nào?!
Quách Lâm và Lâm Điền cũng kêu lên một tiếng, "Đại công tử!"
Bọn hắn vội vàng từ trong phủ dẫn ngựa ra, Lưu Ký Tân chớp mắt, liền vội vàng kéo Lâm Điền, "Chúng ta cũng đi."
Ngay lập tức.
Nguyên Lý từ đầu đầy dấu chấm hỏi biến thành mặt không biểu cảm.
Vó ngựa lật nhào, áo giáp ngực của Sở Hạ Triều trên mặt ấn một vết sâu, đau đớn, Nguyên Lý biết mình đã bị Sở Hạ Triều bắt lên ngựa.
Sở Hạ Triều đang làm gì?
Đầu óc tỉnh rồi?
Nhàn không có việc gì chọc ghẹo hắn?
"Tướng quân," Nguyên Lý vòng trước mặt Sở Hạ Triều, lại ngồi trên ngựa, cái tư thế này ngồi rất không thoải mái, cái mông chịu đau, còn có nguy cơ bị rơi xuống bất cứ lúc nào, Nguyên Lí cười gượng “ Ngài không thả ta xuống”
Gió lớn đem lời hắn thổi bay.
Sau một khắc, áo khoác đỏ thắm che kín đầu Nguyên Lý. Sở Hạ Triều nói qua lớp vải, truyền đến, "Ừm? Tẩu tẩu nói cái gì, lớn tiếng chút."
Nguyên Lý đầu bị đập đập, cao giọng nói, "Sở Hạ Triều, cho ta xuống đi!"
Sở Hạ Triều dứt khoát nói: "Không được."
Nguyên Lý cho dù tính tình tốt đến mấy lúc này cũng không kềm được, hắn hoàn toàn không biết Sở Hạ Triều lần này là có ý gì, mục đích gì.
Là trả thù hắn? Trêu tức hắn? Vẫn là giả vờ giả vịt cho những người khác nhìn?
Không thể đưa hắn đến U Châu Bắc Cương!
Nguyên Lý cười lạnh, đưa tay kéo áo khoác, Sở Hạ Triều cầm cổ tay của hắn, lành lạnh nói: "Tẩu tẩu không phải là muốn để người toàn Lạc Dương đều biết ngươi bị ta bắt đi rồi?"
Ngón tay trắng nõn thon dài không ngừng, Nguyên Lý kéo áo choàng che kín mặt, mang theo khuôn mặt cười đẹp lần trước lúc gϊếŧ người ấy, hắn ngước mắt nhìn Sở Hạ Triều. Ánh mắt của hắn đầy sự giận dữ. "Sở tướng quân, ngài khoác áo che mặt ta những người khác không biết người bắt tẩu tẩu của mình đi sao?”
Giọng điệu ngày càng nặng nề.
Sở Hạ Triều, "Đây chính là điều ta mong muốn."
Nguyên Lý giận, nhạy cảm, "Ngươi có ý gì?"
Sở Hạ Triều cười, tình ý không rõ.
Nguyên Lý nhìn hắn, lông mày dần dần nhíu lại.
Lúc trước Sở Hạ Triều thăm dò hắn lúc, ít nhất là vì dưới trướng binh sĩ, tình có thể hiểu, Nguyên Lý cũng sẽ không vì vậy mà giận. Nhưng giờ này khắc này, hắn lại biết mình nhất định phải tức giận.
Sở Minh Phong đã chết, Sở Hạ Triều dám giữa ban ngày ngay trước mặt Sở Vương và Dương Thị cướp hắn đi. Có thể thấy Sở Vương và Dương Thị cũng không thể áp chế Sở Hạ Triều. Nếu như Nguyên Lý cũng áp chế không được Sở Hạ Triều, sau này bọn hắn còn hợp tác thế nào? Lời nói của hắn khi ở trong quân đội của Sở Hạ Triều có trọng lượng sao?
Nguyên Lý biết, hắn phải mượn cái thân phận "Tẩu tẩu" này ngăn chặn Sở Hạ Triều, nhất định phải ở trước mặt Sở Hạ Triều có uy lực. Hắn cần để cho Sở Hạ Triều sẽ nghiêm túc mà nghe hắn, sẽ tôn trọng đối đãi hắn, xem hắn như huynh trưởng đối đãi chứ không phải dạng hành động kỳ quái không nói một lời nà.
Mà dạy dỗ một người kiêu ngạo phải tạo đầy đủ uy tín, Nguyên Lý có không ít kinh nghiệm.
Nguyên Lý không nói thêm, hắn trực tiếp đẩy cánh tay Sở Hạ Triều ra, nhanh chóng quay người, chân dài vượt qua lưng ngựa, nhanh chóng từ ngồi bên cạnh thành hai chân tách ra lập tức.
Hắn vỗ lông bờm ngựa, thầm nghĩ thật ấm ức cho ngươi.
Câu này nói vừa xong, Nguyên Lý lập tức dùng lực nhanh chóng dùng khuỷu tay đẩy về sau, nhanh chóng đoạt đi dây cương trong tay Sở Hạ Triều.
Nhưng khuỷu tay lại bị bàn tay Sở Hạ Triều ngăn lại, Sở Hạ Triều vững vàng bắt lấy dây cương, xùy một tiếng trên đỉnh đầu Nguyên Lý.
Nguyên Lý ra chiêu tiếp theo rất bình tĩnh, Sở Hạ Triều một cước nắm lên ngựa.
Sở Hạ Triều đã từng bị hắn ném qua vai, biết không thể xem nhẹ Nguyên Lý, cũng biết Nguyên Lý nhược điểm là khí lực, am hiểu dùng xảo kình thủ thắng, hắn liền dùng cách trái ngược, dùng sức mạnh áp chế Nguyên Lý phản kháng.
Nguyên Lý không thể so sánh với tướng quân đã từng rong ruổi trên sa trường, tất nhiên sẽ ở thế yếu. Không gian lại quá hạn chế, Nguyên Lí có phần bất lợi. Nhưng hắn không nản lòng, liên tiếp bị đánh bại miệng không kêu một lời, nhiều lần suýt chút nữa khống chế được dây cương, làm cho chiến mã nôn nóng bất an, xém chút té ngã trên đất.
"Đủ." Sở Hạ Triều bỗng nhiên bắt lấy hai cặp tay Nguyên Lý, cường ngạnh đem hắn vòng trong ngực, mang theo ý uy hϊếp, "Tẩu tẩu, bình tĩnh đi."
Lúc này đã đi khỏi thành Lạc Dương, lúc bọn người Dương Trung Phát kịp cưỡi ngựa đuổi theo sau, vừa thấy được tư thế của hai người bọn hắn, lập tức sửng sốt một chút, trực tiếp nói lời trong lòng, "U, tướng quân, ngươi bắt nạt tẩu tẩu?"
Sở Hạ Triều không dám buông Nguyên Lý ra, hắn ngoài miệng mặc dù nói nhẹ nhõm dễ dàng, nhưng giữ được Nguyên Lý cũng phải tốn không ít mồ hôi. Sở Hạ Triều mày rậm, có vẻ không kiên nhẫn nhăn lại, nhìn Dương Trung Phát, "Có chút phiền nhỏ với những người đang đuổi theo sau, các ngươi cũng tránh xa một chút."
Dương Trung Phát hiểu ý gật gật đầu, túm ngựa quay người rời đi.
Nguyên Lý trầm mặc không nói, hai chân lại nhân lúc Sở Hạ Triều và Dương Trung Phát nói chuyện, bỗng nhiên đá vào chân Sở Hạ Triều.
Sở Hạ Triều đau đến hiện ra ngoài mặt, đè chặt hai mắt cá chân của Nguyên Lý vào bên trong ủng của mình, càng khống chế Nguyên Lý mạnh hơn, Nguyên Lý không còn chỗ nhúc nhích.
Thiếu niên bị Sở Hạ Triều bao bọc, thân thể trẻ tuổi tràn đầy sức sống bị nén chặt, giống như một con báo non bị đuổi vào ngõ cụt, xinh đẹp mảnh mai, tràn đầy kiên cường, thân gầy nhưng cứng cỏi. Sở Hạ Triều thở nhanh nhưng thanh âm lại rất trầm ổn, "Tẩu tẩu, không nghe ta nói hai câu?"
Thành Lạc Dương Bên ngoài vắng bóng người, lá lao xao, cát vàng bay khắp trời, mặt người lấm tấm bụi.
Nguyên Lý nhận ra con đường này, đây là thông hướng đường đến đồn kỵ đại doanh. Mà nhân mã và lương thực Sở Hạ Triều được cất giữ ở bên ngoài đồn kỵ đại doanh.
Nguyên Lý cũng đầu đổ mồ hôi, hô hấp cũng nặng nề hơn, nghe vậy cười hỏi: "Tướng quân bắt ta đi chỉ nói vài câu? "Tướng quân đem ta mang đi, chính là vì nói hai câu? Lời gì không thể ở Sở Vương Phủ mà nói!"
Khi Sở Hạ Triều thấy hắn không còn giãy dụa nữa, mới thận trọng buông ra cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Không làm như vậy, làm sao để ngươi hợp tình hợp lý cùng ta về U Châu."
". . ." Nguyên Lý cảm giác mình giống như nghe lầm, hắn lại hỏi, "Cùng ngươi về U Châu?"
Sở Hạ Triều vô cùng kiên nhẫn, "Tẩu tẩu không muốn đi U Châu?"
Nguyên Lý: ". . ."
Cho dù là tố chất Nguyên Lý cực tốt, cũng nhịn không được ở trong lòng mắng một câu thô tục.
Hắn đương nhiên muốn!
Nếu là vài ngày trước, hắn biết được Sở Hạ Triều muốn cùng hắn rời đi, Nguyên Lý tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết mà cùng đi. Nhưng giờ phút này hắn đã thay đổi suy nghĩ, chắc chắn đã đạt được mục tiêu gần hai năm rồi. , và thực hiện một loạt kế hoạch sẽ thực hiện sau khi ở Lạc Dương, Sở Hạ Triều lại muốn hắn cùng đi U Châu?