Chương 7: Ám Dạ Du Hồn - 7

Editor: Morela

"Thế này thì hơi quá đáng rồi." Lục Vũ nhìn những dòng chữ chói mắt kia, nói: "Bạo lực học đường à?"

Bạch Tĩnh không rõ: "Bọn họ mắng Thiệu Vân đạo nhái? Cô ấy đạo nhái của ai?"

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nhớ lại những manh mối có được cho đến thời điểm hiện tại, trong đó thứ duy nhất có thể liên quan đến "đạo nhái" chính là âm nhạc. Bài hát "Đóa bỉ ngạn trong mơ" trong ký túc xá và thứ âm nhạc kinh khủng vang lên mỗi khi có người chết chắc chắn có quan hệ gì đó với nhau.

"Đóa bỉ ngạn trong mơ" là ca khúc đầu tay nổi tiếng của Nhạc Tiểu Cốc, chẳng lẽ Thiệu Vân đạo nhạc của Nhạc Tiểu Cốc?

Không phải. Hai người họ, một người là ca sĩ thần tượng người người vây quanh, một người là đồ vô tích sự không thể lại gần ở trường, thầy cô không thương bạn bè không yêu, hoàn toàn không hề liên quan gì đến nhau.

Thiệu Vân cũng không làm nhạc, tại sao phải đạo nhái?

Chẳng lẽ...

"Perfect!" Nam Kha là một hacker chuyên nghiệp dày dạn kinh nghiệm, hiệu suất làm việc cực cao, dễ dàng xâm nhập vào mạng nội bộ của trường, khôi phục toàn bộ phần dữ liệu về Thiệu Vân mà trước đó đã bị xóa đi xóa lại.

Giang Ngạn Tuyết vội vàng hỏi: "Tìm được những gì?"

Nam Kha trả lời: "Thiệu Vân được nhận vào trường này với điểm số cao nhất toàn thành phố."

Giang Ngạn Tuyết nói: "Nhìn quy mô và kiến trúc của trường học này thì cũng không phải trường danh tiếng."

"Đúng vậy, nhưng theo quan sát của tôi, lí do Thiệu Vân đến ngôi trường có điều kiện như thế này hoàn toàn là vì Nhạc Tiểu Cốc." Nam Kha xoay máy tính sang, chỉ vào vị trí được khoanh tròn trên màn hình: "Thiệu Vân và Nhạc Tiểu Cốc là bạn học cùng lớp suốt năm năm tiểu học, lên trung học cơ sở vẫn cùng lớp, là bạn tốt của nhau. Tôi cũng đã xem cả đánh giá về Thiệu Vân ở cấp hai, giáo viên chủ nhiệm rất thích cô ấy, nói cô ấy học giỏi toàn diện, tính cách rụt rè, là một cô bé rất tốt."

Nam Kha hít một hơi: "Đúng rồi, bức ảnh kia đúng là sản phẩm của photoshop."

Lục Vũ cảm thán: "Đúng là bạo lực học đường, đáng tiếc cho đứa trẻ này."

Giang Ngạn Tuyết tự mình xem qua hồ sơ, trong đó ghi lại đầy đủ các hình phạt và cảnh cáo từ lớn tới bé của Thiệu Vân, khoảng hơn bảy tám trang, về cơ bản ngày nào cô cũng phải nhận một vài hình phạt.

Ở cuối hồ sơ, nhà trường ghi lại kết cục của Thiệu Vân một cách hời hợt: Ngày 17 tháng 7, cảm thấy tuyệt vọng về cuộc sống sa đọa của mình...

Giang Ngạn Tuyết căng thẳng, một đáp án hiện lên trong đầu.

Lâu Độ ngồi xổm ở rìa phía trong bục giảng, lôi đống tài liệu lớn lớn nhỏ nhỏ trong ngăn bàn ra, xem lướt qua một lượt, hầu hết đều là tài liệu giảng dạy bình thường. Anh thò tay sờ sờ ván gỗ trong ngăn kéo từ trên xuống dưới một lượt, vậy mà lại phát hiện ra phía trên ngăn kéo là một ngăn rỗng.

Lâu Độ hơi hưng phấn, vội vàng cẩn thận sờ xung quanh, quả nhiên đã kích hoạt một cơ quan lò xo ở sâu bên trong, phía trên ngăn kéo còn một không gian nhỏ, một cuốn sổ da rơi ra ngoài.

Nam Kha thành thật đặt câu hỏi: "Thần tượng, đó là cái gì vậy?"

Lâu Độ nghe cậu ta gọi mà nổi da gà toàn thân, anh mở cuốn sổ ra: "Nhật ký công tác của giáo viên chủ nhiệm."

Ngày 9 tháng 6: Thiệu Vân lại bị thương, mình biết đó là do bị các học sinh trong lớp đánh. Thiệu Vân bị bạo lực học đường, tới cầu xin mình giúp đỡ, nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Học sinh cầm đầu việc bắt nạt cô bé có bối cảnh gia đình rất lớn, mình chỉ là một giáo viên trung học bình thường, hoàn toàn không thể làm gì được.

Ngày 11 tháng 6: Thiệu Vân đến lớp không ngủ thì la hét, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật trong lớp!

Ngày 13 tháng 6: Thiệu Vân lại tìm mình tố cáo, hóa ra không chỉ có học sinh lớp mình bắt nạt nó, các học sinh lớp khác cũng nhìn không vừa mắt, thế thì đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp khác mà nói đi, nói với mình thì có tác dụng gì?

Ngày 17 tháng 6: Phiền quá đi! Thiệu Vân mày có thể đừng đến tìm tao nữa không? Tại sao mọi người không bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt mình mày, chắc chắn là do bản thân mày có vấn đề! Một học sinh giỏi lại lêu lổng bên ngoài, nghe nói còn từng phá thai? Cũng chỉ có mỗi Nhạc Tiểu Cốc mới thương hại mày, đối xử tốt với mày. Loại con gái như mày đã không thể cứu nổi nữa rồi, tự sinh tự diệt đi, tao không quan tâm!

Nam Kha chỉ đọc mấy câu liền nổi giận: "Đệt, người thế này mà cũng xứng làm giáo viên?"

"Giáo viên lấy mình làm gương, dạy dỗ người khác. Nhưng trên thực tế thực sự có một số giáo viên đạo đức suy đồi, chỉ lấy tiền lương, không hề đặt cái tâm vào công việc, thậm chí lạm dụng quyền hạn để trừng phạt thể xác và dẫn dắt sỉ nhục học sinh." Giang Ngạn Tuyết ngồi dựa vào bàn học, khuôn mặt giấu trong bóng tối có vẻ đặc biệt u ám: "Mặt người dạ thú, chẳng hiếm lạ gì."

Lâu Độ cầm cuốn nhật ký trên tay, không khỏi siết chặt thêm một chút: "Hình như cậu có ác cảm rất lớn với giáo viên?"

Giang Ngạn Tuyết cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lẽo như băng dịu xuống trong nháy mắt, như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Có sao? Cậu nghĩ nhiều rồi. Trang cuối cùng của nhật ký là ngày bao nhiêu?"

Lâu Độ: "18 tháng 7."

Lục Vũ nhạy bén nhận ra: "Cậu có phát hiện gì sao?"

Giang Ngạn Tuyết trả lời: "Còn nhớ lời bài hát kia không? Hát bài hát của bạn, ăn luôn thịt của bạn."

Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu.

Giang Ngạn Tuyết nhìn Lâu Độ: "Đại tác gia, nếu tác phẩm của cậu bị đạo, cậu sẽ có cảm giác gì?"

Lâu Độ nhíu mày: "Đứa con mình dốc hết tâm huyết để tạo ra lại bị người khác cướp đi rồi thay mặt đổi tên?"

Lâu Độ vừa nghĩ tới cảnh đó thì đã cảm thấy ghê tởm, anh hiểu ý của Giang Ngạn Tuyết, liền nói: "Các tác giả luôn coi tác phẩm mình tạo ra như chính con ruột của mình. Mà mọi người mẹ trên đời này đều gọi con mình là "miếng thịt rơi ra từ cơ thể" của họ."

Anh vừa dứt lời, ba người còn lại cũng đột nhiên hiểu được. "Ăn thịt của bạn", có nghĩa là ăn cắp tác phẩm của người khác!

Cho nên câu "hát bài hát của bạn" phía trước chính là đáp án, còn câu sau là một phép ẩn dụ.

Lục Vũ hiếm khi dùng được IQ của mình: "Dựa theo hoàn cảnh của Thiệu Vân, cô ấy không có lý do gì để ăn cắp nhạc của Nhạc Tiểu Cốc. Thế nhưng trái lại thì có thể là Nhạc Tiểu Cốc đã ăn cắp bài hát của ai đó mà nổi tiếng không? Đúng rồi, trên hồ sơ của Thiệu Vân không có ghi chép lại gì sao? Cô ấy viết văn rất tốt, trong cuộc thi của tỉnh còn được khen sử dụng câu từ rất xuất sắc mà?"

"Sáng tác cũng không kém." Lâu Độ nói: "Tôi nhặt được một một số mảnh giấy rách ở phòng 202, trên đó là bản nhạc bị bôi xóa nguệch ngoạc trải đầy vết máu, nhìn không rõ, tôi vốn tưởng đó là của Nhạc Tiểu Cốc viết."

Nam Kha giật mình, kích động phân tích: "Nói như vậy là Nhạc Tiểu Cốc trộm bài hát của Thiệu Vân, nổi tiếng sau một đêm. Sau đó giáo viên và học sinh trong trường đều say mê ngôi sao thần tượng Nhạc Tiểu Cốc này, không phân biệt nổi trắng đen, chỉ trích Thiệu Vân đạo nhạc, bạo lực học đường cô ấy. Cuối cùng Thiệu Vân không chịu nổi nên tự sát, hóa thành lệ quỷ, gϊếŧ sạch giáo viên và học sinh trong trường chỉ trong một đêm để báo thù, gϊếŧ luôn cả người chị em giả tạo Nhạc Tiểu Cốc!"

Đúng lúc này, một tràng tiếng cười của trẻ con vang lên từ hành lang phía xa.

Giang Ngạn Tuyết bước qua đống thi thể máu thịt nát bét, lao ra khỏi phòng học, tìm kiếm tiếng cười của đứa trẻ kia.

Nam Kha kêu lên: "Giang ca!"

Phòng học không phải khu vực an toàn sao?

Hay là chỉ cần vào lớp điểm danh là có thể tùy ý ra ngoài?

Thấy Lâu Độ theo sát phía sau cũng không bị nổ chết, Nam Kha thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn. Sao lại không thấy Bạch Tĩnh đâu rồi?

[ Ngài đã thành công sống sót trong 9 giờ, hiện tại còn lại 5 người chơi. ]

Giang Ngạn Tuyết đuổi theo đến phòng học lớp 11-1, từ cửa trước đến cửa sau đều văng vẳng tiếng cười của trẻ con, âm thanh non nớt ngọt ngào cất tiếng gọi: "Mau tới đây nào, nếu có thể bắt được tôi, tôi sẽ làm bạn với bạn nha!"

Giang Ngạn Tuyết bước nhanh mấy bước, dưới chân lại đột ngột vang lên tiếng "lạch cạch", cậu vội vàng dừng lại, vừa nhấc chân lên đã thấy một viên gì đó màu đỏ lẳng lặng nằm trên đất, nhìn gần giống cúc áo hoặc một linh kiện nhỏ.

Giang Ngạn Tuyết nhặt lên bỏ vào túi, tiếp tục đuổi theo âm thanh kia.

Tiếng cười lúc xa lúc gần, khi ở sau lưng, khi lại ở tận cuối hành lang. Bóng đèn huỳnh quang trên đầu phát ra âm thanh "xèn xẹt", khiến cả hành lang cứ lúc sáng lúc tối.

Xung quanh im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tiếng tim đập của bản thân cũng bị phóng đại tới vô hạn.

Giang Ngạn Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh. Quả nhiên, cậu nhìn thấy khuôn mặt đã bị ánh đèn chiếu thành màu trắng bệch của mình.

Mà phía sau cậu là một khuôn mặt sưng phù bầm tím của một cô gái đang lặng lẽ theo dõi cậu!

~~~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~~~