🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: MorelaSophia đặt đèn l*иg lên bàn, bật đèn điện trong phòng lên, rót hồng trà cho Giang Ngạn Tuyết, thận trọng ngồi bên mép giường xoa xoa tay.
*Đèn l*иg: "Cái đó... Ngài Kayle..."
Giang Ngạn Tuyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói: "Cô không phải sợ, hiện tại đang là khoảng trống của cốt truyện, không phải lo vấn đề sẽ "lộ tẩy"."
Tuyến thời gian trong tiểu thuyết không thể quá toàn diện, khi chuyển cảnh sẽ tạo thành chênh lệch thời gian, hơn nữa trong sách còn thường xuyên sử dụng kiểu ngắt thời gian như "ngày hôm sau", "hôm sau", "đến tối", những chỗ đó chính là khoảng trống trong cốt truyện.
Lúc này Sophia mới nhận ra, đôi mắt xinh đẹp mở tròn xoe, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Anh Giang, anh giỏi thật đấy, anh không chỉ không sợ mà còn có sức phân tích mọi chuyện nữa."
Giang Ngạn Tuyết không để ý tới lời khen ngợi ngại ngùng của Sophia, cậu ngồi trên sô pha, chậm rãi nói: "Có phải tôi tới không đúng lúc lắm không? Vừa rồi cô định ra ngoài sao?"
"Không không." Sophia lắc đầu phủ nhận, bàn tay đang cầm tách trà không khống chế được mà run lên. Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Giang Ngạn Tuyết: "Tôi định ra ngoài, tôi muốn đến tìm anh Giang."
Giang Ngạn Tuyết cười khẽ một tiếng: "Tìm tôi làm gì?"
Vành mắt Sophia đỏ ửng lên: "Trừ Andrea, chỉ có tôi và Ruby là phụ nữ. Ruby dù gì cũng có James bảo vệ, còn tôi chỉ có một mình. Hơn nữa tôi còn là người chơi mới, vốn không có ai đồng ý giúp đỡ tôi, gánh thêm một cục tạ vào mình."
Sophia vừa nói vừa bật khóc, nức nở lau nước mắt.
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết không chút dao động, nhưng trên mặt lại đầy vẻ đồng tình: "Vậy hẳn là cô nên đi tìm Minh Tương Chiếu, anh ta rất quan tâm cô không phải sao?"
Sophia sụt sịt: "Đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng, tôi và anh Giang đều là người Kinh Châu."
Giang Ngạn Tuyết: "Cho nên cô tới tìm sự giúp đỡ của tôi?"
"Anh Giang là người nhạy bén, nhìn xa trông rộng, suy nghĩ cẩn thận." Sophia chớp chớp đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, tội nghiệp nhìn Giang Ngạn Tuyết: "Tôi rất ngưỡng mộ anh."
Ha ha.
Chẳng lẽ không phải vì "Kayle" là người sống đến cuối cùng, đi theo cái "vai chính nửa thật nửa giả" này là an toàn nhất sao?
Chẳng lẽ không phải vì ngoại hình của mình nhìn trắng trẻo gầy yếu vai không thể gánh tay không thể xách, so với Lâu Độ cao lớn mạnh mẽ cùng Minh Tương Chiếu cao to cơ bắp, nếu mình có âm mưu quỷ kế gì, khả năng chạy trốn hoặc phản kháng của một người phụ nữ như Sophia sẽ là cao nhất sao?
Đừng có bày ra cái vẻ bạch liên hoa líu ra líu ríu kia!
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết chợt lạnh xuống, có lẽ suy nghĩ này có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng từ lâu cậu đã có thói quen dùng ác ý để suy đoán lòng người.
Huống hồ, theo cốt truyện, Sophia chính là người gϊếŧ Arnold.
Cậu cố ý tới nói chuyện với Sophia, cản cô lại, không biết có thể thay đổi được kết cục tử vong của Arnold hay không. Ngăn chặn sự phát triển của tình tiết gốc trong cốt truyện như vậy không biết sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
Mặc kệ đi! Giang Ngạn Tuyết nhìn đồng hồ quả quýt, đi bước nào hay bước nấy.
Sophia thấy Giang Ngạn Tuyết bình tĩnh khác thường. Cậu không nên là một người lòng gan dạ sắt thế này, ít nhất trong ấn tượng đầu tiên của Sophia, Giang Ngạn Tuyết dịu dàng như nước, tình cảm, dễ mềm lòng, chính là kiểu nam phụ ôn hòa ấm áp trong các bộ phim điện ảnh lẫn truyền hình!
Sophia hơi sốt ruột. Cứ nghĩ đến việc mình sẽ chết thảm trong trò chơi, rơi xuống mười tám tầng địa ngục chịu đủ loại cực hình, cô lập tức gào khóc, toàn thân mềm nhũn, ngồi bệt trước mặt Giang Ngạn Tuyết cầu xin: "Anh Giang, cầu xin anh giúp tôi, tôi không muốn chết! Tôi nghe George nói rồi, người chết đầu tiên là Arnold, người thứ hai chính là tôi, tôi không muốn chết, tôi muốn về nhà a a a a...."
Một người chơi mới, mới đến, hoàn cảnh xa lạ, vừa tới nơi đã phải tham gia vào trò chơi gϊếŧ chóc - ranh giới của sự sống và cái chết, thực sự hơi tàn nhẫn. Phản ứng đầu tiên của họ chính là tìm kiếm sự bảo vệ của một người chơi cũ, đây cũng là chuyện thường tình.
Giang Ngạn Tuyết nâng Sophia đang khóc nức nở dậy, giọng nói dịu dàng: "Dự tính của Lâu Độ là Kayle là người sống đến cuối cùng, nhưng trò chơi Hoàng Tuyền sẽ không thực sự căn cứ theo ý tưởng của Lâu Độ, có khi người chết đầu tiên không phải Lâu Độ mà là tôi thì sao? Nếu vận may của tôi tốt, không chết nhanh như vậy, tôi sẽ giúp cô, nhưng nếu vận may của tôi không tốt mà chết thẳng cẳng, vậy cô chỉ có thể tự mình cố gắng thôi."
Lời này của Giang Ngạn Tuyết ý là, tôi sẽ giúp cô, nhưng cô đừng quá ỷ lại vào tôi, hai bên cùng tự lực cánh sinh, tự cầu may mắn đi!
Không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, cho người ta cảm giác rất ấm áp nhưng trong lòng lại luôn bất an, sởn tóc gáy, lạnh buốt tận xương.
Sophia vẫn khóc nức nở, không cần biết Giang Ngạn Tuyết rút cuộc là người thế nào, tốt xấu gì thì người ta cũng đồng ý rồi.
"Cảm ơn anh, tôi, tôi tên là Đường Như, viên chức."
Đường Như lau sạch nước mắt. Ngoại hình của cô bình thường nhưng khí chất lại rất xuất chúng, nhất là dáng vẻ lê hoa đái vũ lúc này càng khiến người ta nhìn mà thương xót.
*Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái, lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.Cô nhấc chiếc váy xếp tầng lôi thôi lếch thếch, nhìn Giang Ngạn Tuyết bằng đôi mắt ầng ậng nước, yếu đuối nói: "Anh, anh có thể ở cùng tôi được không, tôi không dám ngủ một mình."
Sợ thần hộ mệnh không đồng ý, Đường Như còn vội vàng nói thêm: "Tôi ngủ ở sô pha cũng được, anh ngủ trên giường."
Giang Ngạn Tuyết rót thêm một tách hồng trà để giữ tỉnh táo: "Cô ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
Có lẽ là do tinh thần quá căng thẳng, cậu hơi mất ngủ.
Đường Như cũng không nhún nhường nữa, cô cởϊ qυầи áo nằm xuống giường, hỏi: "Anh Giang, biệt thự có tổng cộng ba người hầu gái, ai là Andrea? Ella hôm nay chúng ta đã gặp có phải không? Đúng rồi, chính là Ella, Ella chính là Andrea!"
Giang Ngạn Tuyết không tập trung: "Hả?"
Đường Như cực kỳ kích động, ngồi bật dậy nói: "Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này là thời Victoria, các nhân vật trong đó đều là người Châu Âu, thế nhưng người chơi chúng ta đều là người Châu Á, là người Trung Quốc! Vậy nên Ella mà hôm nay chúng ta nhìn thấy chắc chắn là người chơi, cô ta cố ý giả dạng thành hầu gái, đóng giả NPC!"
Giang Ngạn Tuyết nghe vậy liền bật cười: "Thân phận của Andrea trong "Bữa tiệc tối trí mạng" là một đoạn cao trào nhỏ, nếu có thể nhận ra dễ dàng như vậy, người tạo ra trò chơi không cần thể diện nữa sao?"
Đường Như vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ này: "Nhưng mà..."
Giang Ngạn Tuyết: "Cô yên tâm, đợi mai gặp nốt hai cô hầu gái còn lại, họ chắc chắn cũng là người Trung."
"Được rồi." Đôi vai tràn đầy ý chí chiến đấu của Đường Như rũ xuống, hơi chán nản thở dài: "Quả nhiên tôi không thể giúp được gì nhiều."
Giang Ngạn Tuyết một tay chống đầu, dựa vào sô pha nói: "Cô tính cách chín chắn, có phẩm vị, theo đuổi cuộc sống cao cấp, ăn mặc lộng lẫy, truy cầu sự hoàn hảo, không chấp nhận một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào lọt vào mắt mình. Nhưng trong túi của cô lại cất giấu rất kỹ một chiếc nhẫn vừa cũ vừa hỏng, nếu đem đi bán còn không được tới một trăm tệ."
Đường Như ngơ ngác: "Hả?"
Giang Ngạn Tuyết: "Tôi đang nói về Sophia."
"À." Đường Như bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng lấy chiếc nhẫn ra cho Giang Ngạn Tuyết xem: "Đúng là có cái này, trong sách viết vậy sao?"
Chiếc nhẫn này chắc chắn chính là tín vật đính ước Robert tặng cho Sophia. Robert nhận ra thân phận của Sophia nhờ chiếc nhẫn, có thể thấy được tuổi của hai người năm đó đều chưa quá lớn.
Giang Ngạn Tuyết hỏi: "Cô sắm vai Sophia, hẳn là quản trị viên đã cung cấp cho cô về thông tin của nhân vật nhỉ?"
"Chỉ có bề nổi thôi, cực kỳ mơ hồ." Đường Như nói: "Tôi chỉ biết Sophia là một giáo viên nữ rất đỏm dáng và hay bới lông tìm vết. Mục đích cô ấy tới đây là để báo thù cho bố mẹ. Đúng rồi, bố mẹ của Sophia không phải bố mẹ ruột, cô ấy bị bọn buôn người bán cho bố mẹ nuôi."
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết chợt nặng nề.
Một manh mối tầm thường không có gì đặc biệt có lẽ cũng có giá trị tồn tại của riêng nó.
Sophia là giáo viên, cũng là kẻ buôn người đã bán mất đứa con của James và Ruby.
Bản thân từng bị bán, vậy nên cũng muốn bán con của người khác?
Bố mẹ nuôi của Sophia là những kẻ đòi nợ thuê, có dính líu đến xã hội đen, vậy nên đứa trẻ này cũng gần mực thì đen, âm thầm tham gia vào hoạt động buôn bán người.
Giang Ngạn Tuyết im lặng suy nghĩ. Đột nhiên, một giọng nói loli non nớt ngọt ngào vang lên trong đầu cậu...
[Người chơi Giang Ngạn Tuyết, cộng sự của ngài bị tấn công, đe dọa đến tính mạng. Ngài có thể lựa chọn nghĩ cách cứu viện, sống chết có nhau cùng cộng sự, nắm tay nhau cùng tiến về phía trước; cũng có thể lựa chọn từ bỏ. Nếu ngài chiến thắng trò chơi, cộng sự có thể sống lại, nếu ngài chiến thắng đồng thời lựa chọn không hồi sinh cho cộng sự của mình, ngài có thể lấy được gấp ba lần phần thưởng.]
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết nổ "ầm" một tiếng, đứng bật dậy!
Cùng lúc đó, một tiếng hét "A!!!!!!!!!!!" chói tai vang vọng khắp biệt thự, xé toạc bóng đêm vô tận.
Đường Như chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, trái tim suýt chút nữa bị dọa đến ngừng đập: "Anh Giang, chúng ta làm thế nào... Anh Giang?"
Giang Ngạn Tuyết đã chạy ra khỏi phòng ngay từ khi nghe thấy tiếng hét đầu tiên.
Mọi người dồn dập đẩy cửa thò đầu ra nhìn, căn biệt thự vốn yên tĩnh hỗn loạn thành một đống.
Minh Tương Chiếu: "Sao lại thế này?"
James: "Ai đang hét vậy?"
Ruby: "Giang Ngạn Tuyết, cậu vội chạy đi đâu?"
Chiếc đèn l*иg đổ trên mặt đất, ánh sáng chập chờn, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Geogre.
Giang Ngạn Tuyết chạy như điên đến cửa phòng của Lâu Độ: "Arnold bị sao vậy?"
Geogre ngã ngồi trên sàn, đôi mắt màu xanh lục âm u trợn trừng như sắp lồi ra. Cậu ta run rẩy chỉ tay vào trong phòng: "Anh ta anh ta, chết, chết rồi..."
Giang Ngạn Tuyết xông vào.
Căn phòng phủ kín bảng Anh, tiền giấy bay tứ tung, tiền xu chất đống thành một ngọn núi nhỏ, và một người đang bị chôn dưới đống tiền đó.
Trên eo, trên đùi, trên cánh tay của anh đầy những vết dao khác nhau, máu tươi đầm đìa, bắn tung tóe khắp nơi trong phòng. Trên người anh không có vết dao nào trí mạng, thế nhưng phía sau đầu không biết bị đập vào chỗ nào mà máu tuôn ra như suối, đọng thành một vũng máu dưới thân anh.
"Lâu Độ!"
Giang Ngạn Tuyết nhào tới ôm Lâu Độ lên, lòng bàn tay chạm phải máu tươi ấm áp của Lâu Độ, nhưng chỉ trong nháy mắt, máu đã lạnh, đông lại, dính trên tay khô khốc khó chịu.
Lâu Độ khó khăn nhấc mí mắt lên, trong tình trạng này, anh căn bản không nhìn rõ được người trước mắt lúc này là ai, thậm chí thính giác của anh cũng dần tan biến, mọi âm thanh và cảm giác đều trở nên xa xôi không thể với tới. Có lẽ là ảo giác, anh cảm thấy cái ôm này vô cùng ấm áp, ấm áp tới mức không giống bình thường, ấm áp tới mức khiến trái tim anh loạn nhịp.
Theo bản năng mà thả lỏng, theo bản năng mà tin tưởng, giữa mùi máu tươi gay mũi tìm được một mùi hương rất đặc biệt. Có lẽ thật sự là do ảo giác hài hước lúc gần đất xa trời, anh cảm thấy mùi hương này vô cùng quen thuộc, vô cùng yên tâm.
Đúng là đối thủ một mất một còn kiêm tình địch kia của mình.
"Bóng..." Lâu Độ giãy giụa vươn tay siết chặt bả vai Giang Ngạn Tuyết: "Cái, bóng."
Giang Ngạn Tuyết sửng sốt: "Cái gì?"
"Cái, bóng, ngược..." Lâu Độ nhắm mắt, bàn tay buông xuống.
~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~