Chương 95: Hôn lễ (TT)

Đời này gặp được em, không gì sánh kịp.

Nếu muốn tổ chức hôn lễ thì áo cưới chính là phần rất quan trọng. Ngày hôm sau, Doãn Bạch kêu trợ lý liên hệ nhà thiết kế áo cưới mà Tả Tĩnh U thích nhất, để đối phương thiết kế mấy bộ áo cưới cho hai người.

Còn ảnh cưới thì cũng phải chụp với chất lượng tốt nhất. Bởi vậy toàn bộ tháng 8, Doãn Bạch dẫn Tả Tĩnh U còn có hai đứa nhỏ bay đi khắp nơi, đi đến vài nơi có phong cảnh xinh đẹp nhất trong mùa ở trong và ngoài nước chụp vài bộ ảnh cưới.

Đây vẫn là lần đầu tiên Doãn Bạch làm loại chuyện này, toàn bộ quá trình đều biểu hiện rất là hưng phấn. Tả Tĩnh U thập phần dung túng với người yêu "trẻ tuổi" này, hầu như là muốn gì cho đó. Hai người ban ngày chụp áo cưới, buổi tối thương lượng chi tiết hôn lễ, cứ khẩn trương lại phong phú như vậy mà trải qua tháng 8.

Đám cưới đầu tiên của Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch, là tổ chức tại một thị trấn nhỏ xinh đẹp ở nước ngoài vào tháng 9.

Thị trấn nhỏ đó có lịch sử đã lâu, có một lâu đài cổ cùng nhà thờ đặc biệt nổi danh, có một bầu không khí không gì sánh bằng.

Khi Doãn Bạch khảo sát địa điểm, vào một khắc tiến vào nhà thờ, bỗng nhiên cô dâng lên một cổ xúc động: Tôi muốn cùng người tôi yêu chân thành, cùng trao nhau lời thề bảo hộ nhau suốt quãng đời còn lại tại nơi này.

Cứ như thế cô chọn nơi này làm nơi tổ chức hôn lễ.

Sau khi mừng sinh nhật cho Tả Tĩnh U xong, vào ngày 17 tháng 9 cử hành hôn lễ.

Ngày hôm nay mặt trời lên cao, trời trong nắng ấm. Ánh mặt trời xuyên qua pha lê tạo thành ánh sáng sắc rực rỡ, một mảnh lộng lẫy ở nhà thờ.

Bên trong nhà thờ, một tấm thảm đỏ thẳng tắp trải dài từ cửa nhà thờ đến trước mặt mục sư chủ trì lễ thành hôn.

Ở hai bên thảm đỏ chỉ có số ít bạn bè rất thân thiết.

Là hôn lễ không có sự quấy rối của giới truyền thông, không có sự phô trương của phóng viên, chỉ có dưới sự theo dõi của thần minh, dưới sự chứng kiến bạn bè, chỉ thuộc về hai người yêu nhau.

Khi mục sư tuyên bố tân nhân chuẩn bị đi vào, Doãn Bạch chống gậy đứng dậy khỏi ghế của mình, đứng ở thảm đỏ bắt đầu chờ Tả Tĩnh U.

(Tân nhân là người mới kết hôn, đôi cô dâu chú rễ)

Tả Tĩnh U mặc váy cưới trắng tinh ở trong tiếng vỗ tay của thân hữu, chậm rãi đi về phía Doãn Bạch, khoác lên cánh tay của cô.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tả Tĩnh U nắm lấy tay run nhè nhẹ của Doãn Bạch, nhẹ giọng hỏi cô: "Khẩn trương không?"

"Có một chút." Doãn Bạch trực tiếp gật đầu, vẻ mặt có hơi có chút bất an.

Tả Tĩnh U cười khẽ một chút, xoa xoa tay cô, ngước mắt nhìn cô nói: "Chị cũng thế...... Nhưng chỉ cần nghĩ đến có em bên cạnh thì chị đã không quá khẩn trương."

Doãn Bạch có chút kinh ngạc, cô ngước mắt nhanh nhìn Tả Tĩnh U một cái, thấy nàng đã liễm mắt nhìn về phía trước thì cũng đã thoáng thả lỏng một chút.

Đúng lúc này, mục sư tuyên bố tân nhân đi vào lễ đường.

Trong nhà thờ chậm rãi vang lên ca khúc hôn lễ mà Doãn Bạch đặc biệt dành riêng cho Tả Tĩnh U, ở trong âm nhạc êm tai như vậy, Tả Tĩnh U dìu Doãn Bạch chống gậy đi từng bước về phía mục sư.

Có lẽ là âm nhạc quá cảm động, khi Doãn Bạch đi đến một nửa đã đỏ hốc mắt. Cô quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, cũng đồng dạng thấy được một đôi mắt đỏ như cô vậy.

Hai người nhìn nhau một cái, đều có chút buồn cười. Tả Tĩnh U lập tức nhéo nhéo tay cô, yên lặng trấn an cô: "Đừng khóc."

Nhưng tựa hồ chỉ cần là lúc cử hành nghi thức kết hôn, thì vai chính ở hiện trường hôn lễ đều nhịn không được mà khóc.

Đây là chuyện căn bản không thể nhẫn nại.

Bởi vậy khi hai người đi đến trước mặt mục sư, Doãn Bạch đã khóc đến nước mắt hai mắt lưng tròng.

Tả Tĩnh U nhìn dở khóc dở cười, nâng tay lên dùng ngón tay cái thay cô lau đi nước mắt, bất đắc dĩ nói: "Sao em lại thích khóc như vậy a, em là nàng tiên cá nhiều nước mắt sao."

Doãn Bạch hít hít cái mũi, nức nở trong tiếng khóc: "Nhịn không...... Nhịn không được thì...... Ô oa......"

Vừa mới dứt lời, nước mắt Doãn Bạch càng tích càng nhiều đã rơi xuống.

Tả Tĩnh U thở dài, một bên ôn nhu mà lau nước mắt cho cô, trìu mến nhìn cô nói: "Em khóc dữ dội như vậy, làm chị cảm thấy mình là người xấu ức hϊếp ép em về nhà đó."

"Ai nói ai nói nói nói chị là người xấu!" Ai nói! Nói hươu nói vượn, rõ ràng cô Tả là người dịu dàng nhất trên thế giới!

Doãn Bạch khóc lóc phản bác, thanh âm đều bởi vì nước mắt nhão nhão dính lại với nhau. Không được, cô phải kết hôn, phải nhanh kết hôn.

Cô cũng mặc kệ mình có còn khóc hay không, quay đầu thúc giục mục sư tiến hành nghi thức. Mục sư thấy thế, đẩy đẩy kính lão của mình rồi bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

Mục sư nói một câu, thì Doãn Bạch khóc chít chít mà nhẩm lại. Chờ đến lúc Tả Tĩnh U trả lời "Con nguyện ý", Doãn Bạch đã khóc thành con mèo nhỏ.

Cô nức nở, lệ rơi đầy mặt trả lời: "Con nguyện ý."

Mục sư bắt đầu để hai người trao nhẫn.

Bạn học Tả Nhã Đồng trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp như thiên thần nhỏ, đúng lúc này ôm hộp nhẫn long trọng lên trên.

Dưới ánh mắt mọi người cô gái nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu bước đi đến chỗ của bạn cùng mẹ mình.

Cô bé long trọng đưa nhẫn hộp đến trước mặt hai vị tân nhân, sau đó lấy khăn tay ra, với Doãn Bạch khóc lệ rơi đầy mặt thở dài nói: "Ai, hôm nay là ngày vui vẻ như thế, sao chị có thể khóc thành như vậy đây hả, bạn của em."

Cô bé nói, kêu Doãn Bạch cúi đầu, lấy khăn tay thay cô lau nước mắt, ngoài miệng còn lẩm bẩm lầm bầm nói: "Ngón tay của mẹ cũng bị nước mắt của chị làm cho nhăn lại."

Doãn Bạch chớp chớp mắt, hồng hốc mắt nhìn bạn nhỏ của mình, nói: "Chị ấy mang bao tay!"

Bao tay vừa trắng vừa dày như vậy, sao nước mắt cô có thể thấm vô được đây!

Cô gái nhỏ thở dài, sầu bi nhìn cô nói: "Vậy cũng đúng, hôm nay là một ngày vui vẻ, cho nên chị phải vui vẻ để hạnh phúc đón nhận nó."

Doãn Bạch chớp chớp mắt, gật gật đầu, nói: "Ừm."

Đồng Đồng lau xong nước mắt cho cô thì đưa hộp nhẫn đến trước mặt cô, giống như người lớn nghiêm túc nói: "Vậy phải nhanh đeo nhẫn cho mẹ!"

"Chị tiên nữ, chị cùng mẹ phải thật hạnh phúc thật hạnh phúc nha!"

Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U nghe xong ăn ý cúi người ôm lấy Đồng Đồng, nhẹ giọng nói: "Sẽ, chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau."

Doãn Bạch nói xong, lấy chiếc nhẫn của Tả Tĩnh U qua, nhìn thấy Tả Tĩnh U tháo bao tay ra đưa cho Đồng Đồng rồi thì cô nâng tay nàng lên, run run rẩy rẩy lại kiên định mà đẩy nhẫn vào ngón áp út của Tả Tĩnh U.

Sau khi hoàn thành nghi thức này Doãn Bạch rũ mắt, hai mắt ngấn lệ, thanh âm nghẹn ngào nói: "Tả Tĩnh U, hoan nghênh chị vào tinh cầu (hành tinh) của em."

Tả Tĩnh U nhoẻn miệng cười, nàng lấy chiếc nhẫn còn lại ra, lấy thành kính giống như vậy đeo nó vào tay Doãn Bạch.

Sau khi làm tất cả những điều này, Tả Tĩnh U nắm lấy tay Doãn Bạch, kiên định lại ôn nhu nói: "Cảm ơn em đã bước xuống hoang mạc của chị, hóa thành nguồn nước, tưới ra cả ốc đảo."

"Doãn Bạch, chị ở tinh cầu của em."

Doãn Bạch lại khóc.

Lúc mục sư nói có thể hôn môi, cô ôm Tả Tĩnh U, một bên khóc chít chít một bên hôn nàng, hai người dùng tình yêu thay nước mắt thành mật ong điềm mỹ.

Cùng lúc tiếng vỗ tay ở bốn phía cũng nổi lên, tất cả bạn tốt đều xúc động trước định mệnh gặp gỡ của hai người họ.

Trương Ngọc chứng kiến toàn bộ quá trình của hai người, ở bên trong tiếng vỗ tay, cũng khóc thành con mèo nhỏ như Doãn Bạch.

Cô ấy duỗi tay ôm lấy đầu vai Kim Tương Ngọc, ở trong âm nhạc êm tai và tiếng pháo tay nồng nhiệt vừa khóc vừa cười nói: "Không dễ dàng a không dễ dàng a...... Boss nhà chúng ta rốt cuộc cũng gả ra ngoài...... Ô ô ô ô ô...... Tôi rất cao hứng...... Mẹ cảm thấy bản thân có thể uống ba ly lớn......"

Kim Tương Ngọc ngoái đầu nhìn lại, nhìn biểu tình cô ấy giống như mẹ già gả con gái vừa buồn cười lại cạn lời, nói: "Sao lại...... Bộ dáng giống như rốt cuộc cũng gả được con đi thế."

Trương Ngọc ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn thấu qua đôi mắt Kim Tương Ngọc, thấy được cô cũng hồng hốc mắt ngấn lệ, bộ dáng cũng vui mừng y như mình thì không chút do dự vạch trần cô: "Còn nói tôi sao, không phải cô cũng như thế sao."

Trương Ngọc nói xong, lại dựa vào trên người Kim Tương Ngọc ô ô khóc lên.

Một bên khóc một bên nói: "Boss, con gái lớn của mẹ, con nhất định phải hạnh phúc a."

Kim Tương Ngọc duỗi tay, gõ ở trên đầu cô ấy một cái, nhắc nhở: "Nếu cô để Boss nghe được thì thưởng cuối năm nay sẽ không có!"

"Không có việc gì, nói ngài ấy hai câu cũng sẽ không bị thế nào. Ô ô ô ô thật muốn khóc, người yêu nhau đã đến được với nhau, thật đáng khóc...... Tôi quá cảm động, tôi có thể uống ba ly!"

Đương nhiên, vào tiệc tối thì Trương Ngọc không chỉ uống ba ly mà uống tận ba chai lớn.

Cô ấy uống quá nhiều, cả người ngã vào trên người Doãn Bạch, vừa khóc vừa cười: "Ô ô ô ô...... Boss...... về sau chị...... Nếu cô Tả khi dễ chị, thì chị hãy về nhà mẹ đẻ tìm tôi nha."

"Tôi sẽ dẫn chị đi chơi, đi nghe kịch, đi du lịch, đi đến căn nhà mặt hướng biển rộng xuân về hoa nở kia......"

Doãn Bạch nghe xong rất cảm động, nhưng vẫn ghét bỏ mà đẩy cô ấy ra, trấn an nói: "Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ......"

Không đợi Doãn Bạch cảm động xong, Trương Ngọc lại gào khóc một tiếng ôm lấy cô, rất là khổ sở nói: "BOSS...... Con gái lớn của mẹ...... Kết hôn phải sống tốt...... Không được lại làm......"

Doãn Bạch lập tức siết chặt nắm đấm mình lại, nghĩ thầm muốn trả lại cho hỗn đản này vài cú!

Cô oán hận mà trừng mắt nhìn Trương Ngọc một cái, nhìn về phía Kim Tương Ngọc đang ở một bên xem phim, căm giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, kéo đồng nghiệp của chị khỏi người tôi mau!"

Kim Tương Ngọc cười đến không chịu được, nhưng vẫn thu liễm tươi cười, rất đứng đắn nghiêm túc nói: "Ok, BOSS."

Cô duỗi tay ôm lấy eo Trương Ngọc, đỡ cô ấy lên rồi mang cô ấy đi trong giãy giụa.

Kim Tương Ngọc đi lên phía trước rồi quay đầu, cười nói một câu: "Boss, phải hạnh phúc a!"

Doãn Bạch giơ giơ tay lên, cười nói: "Đương nhiên sẽ nha!"

Cũng không nghĩ, người cùng cô đi hết quãng đời còn lại, đó chính là Tả Tĩnh U!

Tiệc mừng vẫn luôn liên tục đến rạng sáng thì Doãn Bạch mới cùng Tả Tĩnh U trở lại phòng tân hôn đêm nay. Doãn Bạch đặc biệt thích dáng vẻ Tả Tĩnh U mặc váy cưới trắng, ỷ vào hôm nay là hỉ sự trọng đại, nên sau khi tắm rửa lại để cho Tả Tĩnh U lại mặc vào.

Tả Tĩnh U đặc biệt bất đắc dĩ, nhưng vẫn là dung túng cô nói: "Thích như vậy sao? Vậy về sau mỗi đêm đều mặc cho em nha?"

Doãn Bạch đè ở trên người nàng, cười ngâm ngâm nói: "Nhìn chung cũng không cần mỗi tối đều mặc nó nha, ngẫu nhiên cũng có thể đổi một ít trang phục khác...... Chẳng hạn như thỏ ngọc, thủy thủ gì đó......"

Tả Tĩnh U cắn môi, kìm lại sức lực vừa rồi, nhẹ nhàng nói: "Thật là người trưởng thành đen tối......"

"Hì hì, nhưng đã kết hôn rồi, kết hôn rồi không có chuyện bỏ em nga......"

Trong lúc hai người náo nhiệt trải qua đêm tân hôn, nửa vòng trái đất khác ở trong nước cũng đúng giờ đăng hình ảnh kết hôn của hai người lên.

Tả Tĩnh U đã đăng một bài Weibo: Muốn cùng em ngắm sông băng bao la hùng vĩ, ngắm những ngọn núi tráng lệ, những thung lũng xinh đẹp, những con sông vùng biển rộng...... Muốn cùng em dành cả đời bên nhau, theo đuổi tất cả những gì lãng mạn...... Đời này gặp được em, không gì sánh kịp.

Đính kèm với đó là 9 tấm ảnh của hai người khi cử hành hôn lễ.

Vào ngày hôm đó, tất cả fans CP trên Weibo hoàn toàn điên cuồng. Trừ bỏ chuyện mọi người điên cuồng liếʍ nhan ra, còn nhanh chóng bò lại đầu tường Doãn Bạch. Cái gì hoa hồng trắng hoa hồng đỏ đều là hư ảo! Bá tổng kiều thê mới là lẽ phải!

Cuối cùng Doãn Bạch cũng có được đãi ngộ cô nên được.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Doãn Bạch nhìn đến mọi người phản ứng nhiệt tình với CP của cô cùng Tả Tĩnh U như thế thì du͙© vọиɠ thắng bại đáng chết tới nữa. Cô ôm lấy Tả Tĩnh U, làm nũng nói: "Cô Tả cô Tả, về sau mỗi năm chúng ta đều tổ chức hôn lễ một lần đi!"

Tả Tĩnh U bất đắc dĩ mà dựa vào trong lòng ngực cô, quay đầu nhìn vào mắt Doãn Bạch: "Hiện tại chị cảm thấy có phải bản thân có chút lớn tuổi rồi hay không?"

Doãn Bạch chớp chớp mắt, khó hiểu mà nói: "Sao nói ra lời này nha?"

Tả Tĩnh U giơ tay, ôm lấy mặt cô nghiêm túc nói: "Bởi vì người yêu chị thật quá thích lăn lộn, thế cho nên chị cảm thấy mình như đang yêu đương cùng cô gái mười mấy tuổi mới học cao trung vậy đó, nội tâm là một mảnh tang thương."

Doãn Bạch ngơ ngác nhìn nàng, có chút ủy khuất mếu máo: "Vậy ý chị là không cần sao?"

Tả Tĩnh U thở dài, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu em muốn lăn lộn, vậy tùy em. Dù cho một hay hai hôn lễ, chỉ cần là hôn lễ giữa em và chị thì đều được hết."

Doãn Bạch vui vẻ muốn chết, lập tức giống như chú chó lớn nhào vào dưới thân Tả Tĩnh U, ngao ô một tiếng rồi nói: "Quá tuyệt! Em đây muốn chị mỗi đêm đều là cô dâu, không bao giờ xuống giường được!"

Khóe miệng Tả Tĩnh U mỉm cười, một tay ôm lấy đầu cô. Ngón tay nàng xuyên qua mái tóc đen dày của Doãn Bạch rồi ngửa đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đúng là phong cảnh tuyệt đẹp, một mảnh trời xanh mây trắng vào ngày thu tươi đẹp.