Chương 34

Đáng giận!

Đảo mắt chính là tuần cuối của tháng hai, ngày xuân tiệm ấm, bọn nhỏ cũng bắt đầu đi học.

Doãn Bạch cũng khôi phục sức sống, bắt đầu xử lý công việc vốn có của mình. Tỷ như tham gia một ít xã giao cần thiết, tham dự một ít hoạt động công ích, sàng lọc hạng mục các thứ......

Đương nhiên, mấy công việc này sẽ không có bao gồm hôn lễ của Tiêu Niệm. Ngày cuối cùng của tháng hai, Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh ở trên hòn đảo xuân về hoa nở ở phương nam, cử hành hôn lễ thập phần long trọng.

Hai người mời không ít bạn tốt trong giới giải trí, hơn nữa người chủ trì cũng làm xã giao rất tốt, hiện trường toàn bộ hôn lễ làm đến thập phần náo nhiệt.

Kết hôn, một chuyện lớn như vậy tự nhiên là không có khả năng tránh khỏi nhà báo. Cho dù Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm cũng không có cố tình đi marketing, nhưng ngày hôn lễ đó, hình ảnh Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh thân mặc áo cưới vẫn nhấc lên một trận gợn sóng ở trên mạng. Tiêu Niệm vốn tự có lưu lượng, không có bất kỳ vật cản nào ngăn được cô ấy chiếm bảng hot search cả một người.

Tuy Doãn Bạch có thiệp mời nhưng không có đi tham gia hôn lễ, chỉ kêu đại biểu công ty đi qua tặng quà tân hôn cùng chúc phúc, nhưng ngày hôm đó cô vẫn ở trên mạng thông qua hình ảnh khắp nơi từ các khách mời nhìn trộm toàn bộ quá trình hôn lễ.

Cô cầm điện thoại ngồi trên ghế boss ở trên thư phòng nhìn bộ dáng Tiêu Niệm nhấc đầu Lộ Thanh lên hôn môi người kia trên màn hình, chua đến miệng nhếch lên cũng có thể treo một lọ nước tương.

Kết hôn ghê gớm lắm sao? Kết hôn liền ghê gớm sao?

Doãn Bạch tức chết rồi!

Nhưng tức giận xong, Doãn Bạch lại có chút phiền muộn. Cô thở dài, cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gì, click mở Weibo Tiêu Niệm, bấm vào bài post trước đó Tiêu Niệm đăng ảnh lãnh chứng, hơn nữa bình luận một lần cuối cùng: "Nguyện người cùng người thương chung thành quyến chúc, nguyện người ở trần thế được hạnh phúc."

(Lãnh chứng: đi đăng ký kết hôn nhận giấy hôn thú)

Cô quyết ý chúc phúc, cho một đoạn tình cảm không bệnh đã chết này một dấu chấm hết. Làm xong chuyện này, Doãn Bạch bỏ đi chú ý Weibo Tiêu Niệm, chính thức từ biệt người này, ở chân trời riêng mỗi người đều khỏe mạnh.

Tiêu Niệm có tiền đồ như gấm của cô ấy, mà cô cũng có nơi xuân về hoa nở, mặt hướng biển rộng ấm áp.

Doãn Bạch thở dài một tiếng, đánh lên tinh thần, chuẩn bị tìm chút niềm vui phân tán tâm tình tua nhỏ moi tim móc phổi của mình. Kết quả không lướt tới cái thứ hai đã kéo tới bài đăng Weibo mới nhất ở trang đầu của Tả Tĩnh U.

Đó là bài đăng vừa đăng lên một phút trước, phía trên viết: "Vĩnh viễn hạnh phúc! @ Tiêu Niệm @ Lộ Thanh" hình minh hoạ là ảnh Tiêu Niệm và Lộ Thanh cùng nhau ném hoa cưới, cho dù Tả Tĩnh U không có lộ diện, người sáng suốt vừa thấy liền biết cô ấy đang ở hiện trường hôn lễ.

Bởi vậy lúc Doãn Bạch nhìn đến bài Weibo liền kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt.

Từ từ, khi nào quan hệ Tả Tĩnh U cùng hai người này tốt như vậy? Thế nhưng còn đi tham gia hôn lễ? Vì cái gì Tả Tĩnh U đi tham gia hôn lễ mà cũng không nói với cô?

Vì cái gì vì cái gì vì cái gì?

Rất rất nhiều dấu chấm hỏi ở trong đầu Doãn Bạch đảo quanh, hỏa khí lúc nãy mới vừa bình ổn không lâu lúc này không biết vì cái gì một chút một chút liền bò lên tới.

Doãn Bạch giơ tay, nắm quần áo trước ngực mình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!

Vì cái gì a!

Hai người không phải bạn tốt sao? Cũng đã cùng nhau nói ám hiệu, cùng nhau du lịch, sờ thân thể nhau, tâm sự với nhau! Vì sao Tả Tĩnh U đi tham gia hôn lễ lại không nói với cô?

Chẳng lẽ Tả Tĩnh U cũng không để ý đến mình chút nào sao?

Cô ấy rõ ràng...... Rõ ràng hiểu rõ chính mình như vậy!

Doãn Bạch tức giận bất bình, càng nghĩ càng giận, thậm chí muốn lập tức gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U, chất vấn cô ấy vì lý do gì làm như vậy! Ha, cho dù có quan hệ hợp tác hay quan hệ cùng Lộ Thanh bên kia không tồi, nhưng chẳng lẽ không vì cô suy nghĩ rồi cự tuyệt họ sao?

Rốt cuộc cô có phải người bạn quan trọng nhất của Tả Tĩnh U hay không!

Doãn Bạch chỉ cảm thấy ngực lại sắp chua nát rồi, vừa trướng vừa đau, nhịn một hồi lâu vẫn là không nhịn được bấm đến Wechat của Tả Tĩnh U nhắn cho cô ấy: "Đồng chí! Cô phản bội đồng minh!"

Đợi một hồi lâu, Tả Tĩnh U mới không rõ nguyên do mà đã nhắn ba cái dấu chấm hỏi lại đây: "???"

Doãn Bạch nhìn đến tin nhắn này, hỏa khí càng thêm lớn. Cô không bao giờ muốn phản ứng Tả Tĩnh U, thở phì phì đè lại bàn phím trên điện thoại đánh một hàng chữ: "Tôi không muốn nói chuyện cùng cô!"

Cô không đầu không đuôi mà nói một chút như vậy làm Tả Tĩnh U thực sự không có manh mối.

Tả Tĩnh U cầm điện thoại, ngồi ở hiện trường tiệc náo nhiệt, cúi đầu tự hỏi một hồi lâu, cũng không rõ bạn mình hôm nay sao lại có tính khí lớn như vậy. Chẳng lẽ là thân thể không thoải mái sao?

Nàng như vậy nghĩ, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng ồn ào náo động truyền đến. Tả Tĩnh U ngẩng đầu, nhìn đến Lộ Thanh kéo Tiêu Niệm một đường đi tới, bưng ly rượu kính rượu với khách khứa thân quen.

Tả Tĩnh U bừng tỉnh, hơn phân nửa là vì cái này sinh khí rồi.

Nàng cắn cánh môi nghĩ nghĩ, quyết định vẫn xác nhận cảm xúc của Doãn Bạch trước thì tốt hơn: "Có phải cô tức giận phải không?"

Cái gì gọi là Có phải cô tức giận phải không, không rõ chính mình giận vậy sao! Nhạy bén cùng quan tâm ngày thường của chị chạy đi đâu? Thẳng nữ! thẳng nữ sắt thép!

Doãn Bạch thổi bay tóc mái trên trán mình, thở phì phì mà bấm chữ trên màn hình thật mạnh: "Chị cảm thấy sao?"

Tả Tĩnh U giơ tay, cắn đốt ngón tay trỏ tay trái của mình, một tay đánh tin trả lời: "Tôi cho rằng cô đã buông xuống rồi, hơn nữa chỉ tham gia hôn lễ bình thường, là một loại xã giao thương mại thôi, cô không cần tức giận nha."

"Huống chi không phải hôm nay cô cũng gửi quà tân hôn cho họ sao?"

Tức chết rồi tức chết rồi, phải bị người này tức chết rồi!

Doãn Bạch nghiến răng nghiến lợi: "Có buông hay không, cùng với chuyện chị không nói một tiếng đi tham gia hôn lễ của người cũ có liên quan sao? Quan trọng là, làm bạn bè mà một chút xíu cũng không nói với tôi? Nếu bởi vì xã giao làm ăn tôi không nói một lời với chị, đi tham dự hôn lễ người cũ của chị, chị sẽ không cảm thấy tức giận sao?"

Tả Tĩnh U nghiêm túc mà tự hỏi một chút, cảm thấy Doãn Bạch nếu đi tham gia Hạ Chí Văn cùng Lâm Tiêu hôn lễ, nàng cũng không sẽ cảm thấy có cái gì.

Nàng dừng một chút, hồi phục nói: "Sẽ không a, này lại không phải cái chuyện khó lường gì."

Doãn Bạch một hơi thiếu chút nữa không nói lên được, cô bạch bạch mà gõ một một hồi trả lời: "Còn tôi sẽ có! Bởi vì chị là bạn của tôi, tôi thiên vị chị cho nên tôi kiên quyết đứng cùng phía với chị, vô luận là lý do gì, đều tuyệt đối sẽ không giữ một chút liên quan với người thương tổn chị. Một chút cũng sẽ không giữ!"

"Bởi vì tôi thiên vị chị!"

Doãn Bạch hung hăng mà đánh một dòng như vậy, vô cùng tức giận nói: "Gần nhất tôi không muốn nói chuyện với chị nữa!"

Cô nói không phản ứng sẽ không phản ứng, sau khi nhắn xong đã lập tức tắt thông báo tin nhắn của Tả Tĩnh U, thở phì phì đi xuống tầng dưới xem phim

Tả Tĩnh U ngồi ở hội trường náo nhiệt, giờ phút này đắm chìm cảm xúc ở đoạn nhắn tin cùng Doãn Bạch.

Thiên vị sao? Thế giới người trưởng thành, cơ bản đều là màu xám, cũng không có như vậy nùng cảm xúc rõ ràng cùng thiên vị như vậy, mọi người đều là tận lực duy trì quan hệ bề ngoài cho dù giao tình tốt cũng không thể yêu ghét rõ ràng như vậy.

Tả Tĩnh U vẫn luôn cảm thấy Doãn Bạch tuy rằng thuần túy, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý đối nhân này. Cho nên phản ứng Doãn Bạch với chuyện này, thực sự ra ngoài dự tính của Tả Tĩnh U.

Thoạt nhìn là thật sự rất tức giận a......

Rõ ràng tính tình đứa nhỏ tức giận của Doãn Bạch phát tác, tùy hứng đến không được, nhưng Tả Tĩnh U lại không có cảm giác cảm thấy đối phương phiền toái, ngược lại cảm thấy có một cổ tội ác từ trong lòng nổi lên tới, vô cùng chột dạ.

Bởi vì Doãn Bạch, rất nghiêm túc mà nói "Tôi thiên vị chị."

Vậy phải làm sao bây giờ đây? Có phải nên đến dỗ một chút hay không?

Tả Tĩnh U cắn ngón trỏ tự hỏi một chút, nhắn cho Doãn Bạch một tin: "Doãn Bạch......Cô đừng nóng giận được không? Thân là bạn lại không nói với cô là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô."

Doãn Bạch không có đáp lại.

Kế tiếp, Tả Tĩnh U lại nhắn thêm mấy tin những Doãn Bạch vẫn không có đáp lại.

Tả Tĩnh U mạc danh mà liền bắt đầu có chút lo lắng. Nhưng vẫn đang ở hôn lễ của người khác, nàng lại không nên tiếp tục bấm điện thoại, chỉ có thể lòng mang tâm thấp thỏm tiếp tục dự hôn lễ.

Chờ đến đến lúc tiệc kết thúc Tả Tĩnh U vội vàng rời khỏi, sau khi lên xe trợ lý lái tới liền gọi điện thoại cho Doãn Bạch.

Điện thoại đô đô đô một hồi lâu, đã bị người lập tức tắt đi. Tả Tĩnh U nghe thanh âm đô đô thật dài từ trong điện thoại truyền đến, sửng sốt một hồi lâu, mới nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: "Nhóc kiếm chuyện......"

Nói là nói như vậy, người trêu chọc là mình, trừ bỏ hống còn có thể làm sao bây giờ. Rốt cuộc bản thân rất thích người bạn này a.

Doãn Bạch sinh khí một buổi tối, sáng ngày hôm sau thấy trước nhà có một bó hoa.

Hoa là shipper đưa tới, là một bó hoa Tulip được cắm đến đặc biệt đẹp, lúc Hướng Thu đưa hoa cho Doãn Bạch tới, cũng đưa luôn thiệp cho Doãn Bạch.

Doãn Bạch nhìn đến bó hoa này liền khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm không cần xem cũng biết, này khẳng định là Tả Tĩnh U làm trò. Quả nhiên vừa mở thiệp, là dòng chữ chủ tiệm viết giúp: "Tình bạn thương trường địa cửu —— Tả"

Doãn Bạch ôm hoa trong tay, ngón tay dài kẹp thiệp trong tay, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Cả lời xin lỗi cũng nhờ người khác viết mà muốn tôi nguôi giận, tưởng bở!"

Tuy nói như vậy nhưng tiếp theo Doãn Bạch vẫn đặt hoa ở trên bàn trà, kêu Hướng Thu lấy bình hoa lại cho cô, rồi vẫn tỉ mỉ lấy hoa cắm vào bình.

Sau khi cắm hoa xong, cô mở tin nhắn của Tả Tĩnh U ra, sau đó chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè: "Cảnh giác kẻ địch viên đạn bọc đường của!"

Lúc Tả Tĩnh U ăn trưa lướt đến vòng bạn bè này, nàng thập phần dở khóc dở cười, còn nhắn lại hỏi đối phương: "Cô vẫn định tiếp tục giận sao?"

Doãn Bạch trả lời rất nhanh: "Người phản bội đồng minh không cần nói chuyện với tôi!"

Tả Tĩnh U nhất thời không nói gì, liễm mắt cười khẽ, ánh mắt cực kỳ nhu hòa: "Cô thật nhỏ mọn."

Keo kiệt Doãn Bạch hầm hừ mà trả lời: "Nhỏ mọn đó! Hôm nay đã nói với chị nhiều rồi, dừng ở đây!"

"......"

Sau đó Tả Tĩnh U liền phát hiện, Doãn Bạch là thật sự không có tiếp tục nói với nàng nữa. Được rồi, một bó hoa cũng chỉ nói được hai câu, vậy phải tặng thêm mấy bó mới được.

Mấy ngày kế tiếp, Tả Tĩnh U mỗi ngày đều sẽ cho người đưa hoa đến cho Doãn Bạch. Có khi là hoa nhài, có khi là cẩm chướng trắng, có khi là chớ quên tôi, có khi là cát cánh......

Liên tục tặng hoa một vòng cũng không còn hoa nào để tặng, Tả Tĩnh U dưới kiến nghị của tiệm hoa, tặng một bó bách hợp cho Doãn Bạch.

Lúc Doãn Bạch nhận được bó hoa này đầu toàn là dấu chấm hỏi. Qua một vòng cuối cùng cô cũng chủ động nhắn tin cho Tả Tĩnh U, hỏi nàng: "Sao chị lại tặng hoa bách hợp cho tôi?"

Tả Tĩnh U nhanh trả lời: "Chủ tiệm nói, này đại diện cho tình bạn thuần khiết a!"

Nàng nói đến quá mức nghiêm túc, Doãn Bạch trầm mặc một hồi, thiệt tình nói với nàng: "Bạn tốt, tôi phải nói rõ, tôi là một người đồng tính luyến ái. Chị hãy mau lên tìm một chút, bách hợp là tượng trưng cho cái gì trong đồng tính luyến ái."

Tả Tĩnh U nghe cô nói xong liền mở ra tìm kiếm. Sau khi có được kết quả Tả Tĩnh U nhất thời cũng cứng họng. Nàng yên lặng mà đánh một hàng chữ, rất nghiêm túc giải thích với Doãn Bạch: "Tôi cho rằng bách hợp chỉ là một loại hoa."

Bà cha nó bách hợp là một loại hoa!

Doãn Bạch hung hăng mà chọc màn hình: "Lần sau không được lại tặng bách hợp cho tôi!"

Tả Tĩnh U nhắn qua cho cô một kiểu tay OK.

Doãn Bạch không lại trả lời, Tả Tĩnh U đánh giá hẳn là tức giận của cô ấy đã tan, một hồi lâu lại chọc chọc cô ấy, hỏi: "Hoàng Tử Bé, hôm nay đã cao hứng chút nào chưa?"

Doãn Bạch nhanh trả lời: "Hoàng Tử Bé không cao hứng."

Tả Tĩnh U thật bất đắc dĩ: "Tôi cũng nghiêm túc xin lỗi như vậy, bớt giận xíu đi mà. Ít nhất, cô hãy nói cho tôi biện pháp có thể làm cô bớt giận nha." Phải biết rằng, Tả Tĩnh U cũng không có kinh nghiệm hống người khác, trong những người nàng quen biết cũng chỉ có một mình Doãn Bạch thành niên là "Nhóc gây chuyện".

Doãn Bạch nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, cùng Tả Tĩnh U nói: "Nếu chị thành tâm xin lỗi cũng không phải không được."

"Tháng sau tôi muốn đi xem 《 Phí Hôn Lễ Thêm La》, chị đi cùng tôi."

Cùng nhau xem ca kịch sao? Tuy rằng công việc hậu kỳ cũng khá bận rộn, nhưng cũng không phải không được......

Tả Tĩnh U chỉ suy nghĩ ba giây đồng hồ, liền lập tức trả lời một chữ: "Được!"

...............

-Doãn Bạch lại bình luận bằng thơ: Ý đại khái Chúc người và người thương mãi một lòng với nhau, chúc người mãi có được hạnh phúc trên thế giới này.

-Bỏ chú ý Weibo: như bỏ bật thông báo với 1 tài khoản ở Instagram hay See first bên facebook.