Chương 15-1: Cãi nhau

Phòng xếp trên lầu yến tiệc, Nghiêm Đồ mở cửa, để Niên Dao vào thay đổi quần áo ướt đẫm trên người.

Niên Dao không có quần áo thay, chỉ có thể để trợ lý đi WC trở về lấy quần áo trước đó cậu thay để trên xe Nghiêm Luật Minh tới đây.

Bị gió lạnh thổi một lúc lâu, khi vào phòng tắm cậu nhanh chóng tắm nước ấm, cơ thể mới ấm áp lại, nhưng trợ lý còn chưa mang đồ tới, cậu tùy tiện mặc một chiếc áo tắm dài đi ra ngoài.

Khách sạn này có áo tắm dài dành cho nam nhưng rất lớn, lỏng lẻo, cậu không thắt chặt được cho nên cũng mặc kệ, tùy tiện ra khỏi phòng tắm.

Không ngờ vừa ra ngoài, bên trong phòng có Nghiêm Đồ, Bùi Ninh, Bành Yến, còn có cả Lý Long đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Niên Dao có chút bất ngờ, sau mới tắm một cái đã có nhiều người tới như này rồi.

Nhưng cậu cũng không biết dáng vẻ của cậu lúc này mê người tới mức nào, người đẹp nhỏ vừa mới tắm ra, cả người phấn nhuận, mặc một chiếc áo tắm dài, to rộng, đầu vai trắng nõn và xương quai xanh duyên dáng lộ ra bên ngoài, giống như áo tắm dài rớt thêm chút nữa là có thể nhìn thấy bộ ngực trắng ngần ở bên dưới.

Nghiêm Đồ phản ứng đầu tiên, hắn nhảy dựng lên, quát Niên Dao: “Cậu ra đây làm gì?/ đi vào! Mau đi vào!”

Niên Dao vốn dĩ đang tức giận, bị hắn hung dữ như này khiến cậu nổi lên tính tình: “Tôi tới gặp người cũng không được gặp sao? Nghiêm Đồ tôi như vậy không xứng đúng không?”

Nghiêm Đồ biết cậu đã hiểu lầm, nhất thời cũng không rõ ràng lắm, hắn xoay người đẩy hai người đang nhìn chằm chằm Niên Dao chảy nước bọt kia đi ra ngoài, sau đó nhìn sang Bùi Ninh, người bình tĩnh nhất ở nơi này nói: “Cậu cũng ra ngoài đi.”

Bùi Ninh trừng mắt nhìn hắn, như là không hiểu được vì sao hắn cũng muốn đuổi mình ra ngoài.

Nghiêm Đồ lại nói thêm: “Tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện, sẽ lấy lại công bằng cho cậu.”

Lúc này Bùi Ninh mới xoay người rời đi.

Niên Dao ngồi lên trên giường, đưa lưng về phía hắn, bóng lưng lạnh nhạt, không quan tâm tới hắn, dáng vẻ rất tức giận.

Nghiêm Đồ đi lên, xoay người cậu lại, Niên Dao vẫn không muốn nhìn hắn, hắn giữ chặt khuôn mặt trắng nõn của Niên Dao: “Sao vẫn cáu kỉnh như này?”

Niên Dao hắt tay hắn ra: “Anh đi tìm A Ninh tốt của anh đi, dù sao thì tôi nói cái gì anh cũng chẳng tin, trong mắt anh tôi là kẻ tiểu nhân ti tiện.”

Nghiêm Đồ nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: “Dao Dao, em có thể nổi tính tình với tôi, nhưng em không thể vô cớ gây sự được, làm sai chính là làm sai, bây giờ em nói xin lỗi với A Ninh, tâm địa cậu ấy thiện lương sẽ tha thứ cho em, sau đó chúng ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra...”

Niên Dao đột nhiên tát một tay, khiến Nghiêm Đồ choáng váng đầu, hắn chờ tới bên mặt đau rát, kiềm chế cơn tức nói: “Thật sự nuông chiều cậu tới tính tình càng ngày càng lớn, đến tôi cũng dám đánh, Niên Dao cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”

Niên Dao đánh người cũng có chút hối hận, nhưng không đánh thì cậu sẽ nghẹn cục tức này, đành phải giả vờ trấn định nói: “Nghiêm Đồ, đầu óc của anh đúng là hồ dán, đừng nói những thứ vô dụng nữa, camera đâu, đưa ra đây xem, xem ai hãm hại ai!”

Nghiêm Đồ kiềm chế cơn tức, khuyên bản thân đừng phát hỏa nói: “Cậu không cần mạnh miệng vì biết bản thân đã động tay động chân vào camera trước đó, nếu không camera sao có thể đột nhiên hư như vậy chứ?”

Niên Dao mất một lúc lâu mới hiểu ra, cậu nhìn Nghiêm Đồ, tức tới mức muốn nổ phổi: “Anh hoài nghi tôi làm hư camera sao?”

Nghiêm Đồ không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Niên Dao cầm lấy gối đầu, ném sang người Nghiêm Đồ: “Cút, anh cút cho tôi, Nghiêm Đồ anh cút tôi xa một chút đi.”