Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi

Chương 7: Rõ ràng sư tỷ hận Tề Thiên kia đến tận xương tủy mà!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liên Thiên Tinh quan sát sắc mặt của Nam Hi. Không biết có phải là vì nghe thấy tiếng lòng hay không mà lúc này hắn nhìn vị sư tỷ nhà mình, hai mắt phiếm hồng, đầu tóc rối bời, thân thể vặn vẹo, nở một nụ cười dữ tợn với cậu... trông lại thê lương hệt như lệ quỷ giáng lâm. Tiểu sư đệ nhát gan như kiến, suýt thì đã bị dọa chết. Hắn loạng choạng đi tới cửa, gắng giữ bình tĩnh: “Đệ… đệ mới nhớ ra sư tôn có gọi đệ về có việc. Đệ đi trước đây, tạm biệt sư tỷ!"

Nam Hi vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, khàn giọng nói với theo.

"Sư đệ, hẹn gặp lại!"

Nhưng khi nghe thấy câu nói này, Liên Thiên Tinh lại giật mình, chạy còn nhanh hơn trước, ngay cả câu "hẹn gặp lại" cũng chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Hắn sẽ không bao giờ tùy tiện tin lời người ngoài nói nữa. Rõ ràng sư tỷ hận Tề Thiên kia đến tận xương tủy mà!

Lúc Liên Thiên Tinh nói phải đi, Nam Hi cũng đã ngừng ho khan. Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Liên Thiên Tinh cứ như là đang chạy trối chết.

Sau đó nàng uống một ngụm trà cho thấm giọng rồi mới xem như hoàn toàn bình tĩnh lại.

Lúc này nàng cũng không vội ăn chân gà kho của mình mà nhìn xung quanh, tìm một chiếc gương đồng cầm tay, sau đó soi lên mặt mình. Nam Hi cũng không phải là nhàn rỗi không có việc gì. Hai ngày này là ngày nghỉ của các đệ tử nên nàng không cần phải đi giám sát các đệ tử luyện kiếm nữa, nhưng đệ tử thân truyền thì lại khác.

Ăn chân gà xong nằm phơi thây một lúc rồi cũng đã đến lúc kết quả tu luyện hàng tuần của nàng được sư tôn kiểm tra rồi.

Nàng là đại đệ tử của Chưởng môn, Hiện giờ Chưởng môn chỉ có hai đệ tử, ngoại trừ nàng ra còn có một vị sư muội nữa. Nhưng mệnh cách của vị sư muội này đặc biệt, rất hiếm khi có mặt ở tông môn. Ngần ấy năm từ khi tới đây, Nam Hi cũng chỉ từng gặp nàng ấy một vài lần.

Mấy năm gần đây, thậm chí đến bóng dáng của nàng ấy, nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

Dọc đường đi, Nam Hi lại ra cái vẻ vô cùng đau buồn, nhưng thật ra trong đầu nàng lại chẳng đang nghĩ gì cả, mang theo bộ não rỗng đi đến tiên phủ của sư tôn.

Đến lúc này nàng mới hoàn hồn, trong đầu chợt nảy ra một ý.

Tuy nói là phải duy trì thiết lập nhân vật, duy trì thực lực tầm thường, nhưng có lẽ Nam Hi có thiên phú dị bẩm. Từ mấy năm trước nàng đã sớm thành thật tu luyện theo nhiệm vụ mà Chưởng môn sắp xếp. Tốc độ tu luyện tiến bộ cực nhanh không nói, đến cơ sở kiếm thuật cơ bản của nàng cũng không thể bắt bẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »