Khi Nam Hi nói xong, lông mày Tề Thiên hơi giãn ra, sắc mặt cũng tốt hơn chút.
"Lần trước vào bí cảnh, ta lấy được một vật, huynh..."
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Nam Hi và Tề Thiên đối thoại gần như không khác gì so với dự đoán của nàng, nếu có gì khác thì là hiện giờ lời nói còn kết hợp với biểu cảm nên càng sinh động hơn.
Hòa Kiếm không thể chịu đựng nổi nữa, cắt ngang lời của Nam Hi, thẳng thừng dùng thuật pháp phong kín miệng nàng, vì ông đã hiểu rõ từ miệng Nam Hi không thể thốt ra lời nào dễ nghe.
Sau đó ông nhìn chằm chằm vào Tề Thiên: "Là đại đệ tử của Ngự Hư Tông, lẽ nào ngươi không hiểu lễ nghi khi xin lỗi?"
Ánh mắt Nam Hi nhìn Hòa Kiếm sáng rực, tuy vẫn giữ vẻ mặt lo lắng tột độ nhưng ánh sáng trong mắt lại vô cùng rõ ràng.
[Tuyệt vời! Sư tôn thật uy nghiêm, sư tôn mau giúp con dạy dỗ hắn! Bắt hắn bồi thường, xin lỗi! Cởi trần chịu phạt! Quỳ gối xin tha! Khóc lóc thảm thiết!]
Hòa Kiếm: "..."
Những người khác: "..."
Lúc này, các đệ tử đứng xem cũng đã nhận ra có gì đó không đúng. Trước đó thì thôi, sư tỷ không mở miệng mà vẫn có thể nói chuyện thì có lẽ là còn có cách nào khác. Nhưng sư tôn đã phong kín miệng tỷ ấy thì những cách mở miệng khác cũng không thể dùng được.
Nhưng hiện giờ Nam Hi vẫn đang nói chuyện, và còn nói rất tự nhiên, hoàn toàn khác lời nói trực tiếp, âm thanh cũng có phần khác biệt.
Nhìn thế này rất có cảm giác tâm thần phân liệt.
Như thể đây không phải là lời nói mà là suy nghĩ thật sự trong lòng.
Trong khi các đệ tử đang âm thầm suy nghĩ thì trên cái cây không xa, Lý Vân Tranh đang lười biếng nhìn về phía này, ánh mắt chăm chú vào Nam Hi, nhất là ánh mắt của nàng, môi khẽ nhếch nụ cười đầy hứng thú.
Hòa Kiếm đang nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Tề Thiên.
Tuy mặt Tề Thiên đã biến sắc khó coi nhưng cũng không có vẻ kinh ngạc, càng không nhìn Nam Hi, chỉ nhìn Hòa Kiếm như thể đang đối đầu, cuối cùng cũng hơi cúi đầu, nói với Nam Hi: "Thật lòng xin lỗi, ta không nên ăn nói lỗ mãng với cô, thậm chí xúc phạm cô, hôm nay mang đến lễ vật xin lỗi, mong cô tha thứ."
Hắn lấy ra một số đồ vật từ nhẫn trữ vật, bao gồm đan dược quý giá và tài nguyên hiếm có.
Nhưng Hòa Kiếm đã dự đoán trước được biểu cảm của Tề Thiên thế này. Trong lòng ông thoáng thở phào như đã giải quyết được chuyện lớn, đột nhiên chìm vào suy nghĩ.