Chương 61: Chị Kỷ, em thực sự đã xóa rồi!

Ngày thi nghiên cứu sinh đến thật nhanh.

Kỳ thi nghiên cứu sinh ngành luật tổng cộng có bốn môn tiếng Anh, chính trị là môn thi bắt buộc, ngoài ra còn có chuyên môn cơ sở luật và chuyên môn hai chuyên ngành luật toàn diện.

Kỷ Hi Chi đeo khẩu trang và đội mũ để đến phòng thi trước một ngày, xác nhận địa điểm và nhân tiện in phiếu dự thi.

Một số người trong nhóm chat Liên minh đã biết về kỳ thi nghiên cứu sinh của Kỷ Hi Chi trước đó.

Một số người còn lần lượt đặt các vật phẩm chúc mừng trực tuyến và gửi chúng cho Kỷ Hi Chi.

Phương Trúc Nguyệt đặt hàng những chiếc khẩu trang dày cộp.

Tần Vũ Thiên tặng mũ và kính.

Việt Tu An thì khác, Việt Tu An đã đặt mua mười quả pháo điện tử.

Một ngày trước kỳ thi nghiên cứu sinh, một số người đã vội vàng đăng Weibo vào cùng thời điểm, chúc kỳ thi nghiên cứu sinh diễn ra suôn sẻ trên Weibo.

Kỷ Hi Chi cũng làm theo.

Nhiều người tham gia thi nghiên cứu sinh nhìn thấy bài đăng trên Weibo này của thần tượng của họ, họ rất vui mừng và càng có động lực để tham gia kỳ thi.

Hi Chi biết rằng trong khu vực bình luận cũng có rất nhiều người hâm mộ sẽ tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh vào ngày mai, cô chậm rãi mỉm cười khi nhìn thấy những bình luận phấn khích, đầy phấn chấn của người hâm mộ.

Hãy cùng nhau chiến đấu vào ngày mai.

Các giám đốc điều hành cấp cao của Giải trí Hàng tinh cũng nhìn thấy Weibo này được đăng bởi Kỷ Hi Chi.

Trong khoảng thời gian này, Giải trí Hàng tinh đã tuyên bố sẽ chính thức trả lời vụ kiện và bộ phận pháp lý đã bắt đầu chuẩn bị cho vụ án mà Kỷ Hi Chi khởi kiện. Lần nào cũng không cần chuẩn bị gì cả, bọn họ nắm chắc phần thắng, thậm chí trước đó còn có một số ngôi sao còn nhượng bộ trước tòa hòa giải.

Ông chủ Trương đương nhiên rất tin tưởng vào bộ phận pháp lý của mình, nhưng thấy Kỷ Hi Chi vẫn có nhiều người hâm mộ trên Weibo, ông ta không khỏi có chút tức giận.

Kỷ Hi Chi là người đầu tiên mà ông để mắt đến và đã ký hợp đồng với công ty của họ.

Ông ta có thể được coi là tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, vắt kiệt giá trị của Kỷ Hi Chi, ông ta ban đầu đưa nó cho Châu tổng để đổi lấy một số khoản đầu tư, để Kỷ Hi Chi cuối cùng có thể đóng góp một chút cho công ty.

Trương tổng càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng chỉ bảo cấp dưới liên lạc với cẩu tử, bảo cẩu tử đứng gác trước cửa nhà Kỷ Hi Chi, xem có chuyện gì không, có tài liệu đen về Kỷ Hi Chi trong giai đoạn trước khi xét xử hay không, tốt nhất là để Kỷ Hi Chi bị hủy hoại trước.

* Paparazzi/cẩu tử:cẩu tử

Người nhận đơn đặt hàng là mộtcẩu tử mới vào nghề, vì chụp được tin một Tiểu Hoa nào đó yêu một thần tượng mới nổi nên đã nổi tiếng trên Weibo.

Sau đó, nhận được đơn đặt hàng từ Giải trí Hàng tinh.

Chụp Kỷ Hi Chi, Kỷ Hi Chi là tiểu hoa có mức tìm kiếm phổ biến này khá tốt!

Cẩu tử đêm đó nhận lệnh, sáng sớm lái xe đến nhà Kỷ Hi Chi ngồi xổm đợi dưới lầu.

-

Vào ngày thi nghiên cứu sinh, thời tiết đã mát mẻ hơn.

Kỷ Hi Chi mặc một chiếc áo khoác dày, đội mũ và đeo kính và đi ra ngoài.

Phòng thi cách đó không xa, Kỷ Hi Chi từ khu dân cư đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi đến phòng thi.

Cẩu tử đã theo dõi gần như cả đêm cuối cùng cũng thấy Kỷ Hi Chi ra ngoài, thấy Kỷ Hi Chi kín mít, lên một chiếc taxi.

Hắn theo trực giáccho rằng phải có một quả dưa lớn!

Cẩu tử theo sau ngay lập tức.

Xe taxi của Kỷ Hi Chi lái không nhanh, vòng qua giao lộ của khu dân cư, lái vào đường lớn.

Buổi sáng trên đường không có nhiều xe, cẩu tử đi theo rất thuận lợi.

Khi chiếc taxi đến đích và dừng lại bên đường, anh ta cũng dừng lại.

Điểm đến hơi xa khu đô thị, ở đây chỉ có một trường học và một con ngõ cũ.

Cẩu tử là người gốc Bắc Kinh, biết rất rõ con hẻm kiểu cũ này, nó nằm cạnh trường học, ban ngày thường không có quầy hàng nhỏ bán đồ ăn, chỉ đến buổi tối mới có nhiều.

Anh ta trốn trong xe, nhìn Kỷ Hi Chi xách túi xuống xe, sau đó bước nhanh vào con hẻm cũ.

Cẩu tử ngơ ngác nhìn. Kỷ Hi Chi đến đó để làm gì?

Anh ta kéo cửa kính xe nhìn ra ngoài, mới phát hiện ở đầu ngõ có một khách sạn thắp đèn nê-ông.

Anh ta lập tức hiểu ra. Kỷ Hi Chi đi đường vòng, vì vậy cô muốn đến khách sạn này.

Có vẻ như cô đã hẹn trước từ lâu, có lẽ sẽ có được một số cảnh thân mật! Đêm nay thực sự không phải là vô ích! ! !

Không chút nghĩ ngợi,cẩu tử mở cửa xe, cầm máy ảnh đi theo trong ngõ.

Khi bước vào, anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gọi cho đồng nghiệp của mình để được giúp đỡ.

Anh ta cả đêm không ngủ, vạn nhất Kỷ Hi biết nếu ở trong khách sạn chơi cả đêm sẽ không ngồi xổm đợi được, anh ta liền gọi đồng nghiệp đổi ca với mình.

Cầm điện thoại,cẩu tử nhỏ giọng nói:

"Qua đây, tôi đang ở đầu ngõ cũ trên đường XX, có một đại..."

Lời dây dưa vẫn chưa ra khỏi miệng anh ta thì một cơn gió lạnh đột nhiên thổi đến.

Ngay sau đó, một lực mạnh không biết từ đâu ập đến, đập cả người anh vào tường. Tay phải của anh ta bị vặn ra sau lưng, anh ta bị ép chặt vào tường.

Kỷ Hi Chi một tay ấn người vào tường, ánh mắt hiếm thấy sắc bén, lạnh giọng nói: "Ai phái anh tới đây? Bắt cóc hay là bịt miệng?"

Đặc biệt là phần khóa ngược này, giống hệt như cảnh sát bắt người, mặt anh ta dán vào bức tường đá xù xì, căn bản không nhìn thấy người phía sau là ai.

Sau khi nghe những gì những người phía sau nói, anh ta càng trở nên bối rối hơn.

Bắt cóc? Bịt miệng! Chúa ơi, anh ta là mộtcẩu tử!

Kỷ Hi Chi hoàn toàn không nghĩ về hướng của cẩu tử, trước đây cô bị trói rất nhiều, nhưng bây giờ vừa bị theo dõi, cô theo bản năng cho rằng đó là bắt cóc hoặc bịt miệng.

Cẩu tử đã bắt đầu run lên: "Cảnh sát, đồng chí cảnh sát, tôi không bắt cóc, tôi chỉ là mộtcẩu tử đi ngang qua, tôi thực sự không phạm tội!!!"

Kỷ Hi Chi: "?cẩu tử?"

Chiếc máy ảnh mà anh ta ở tay trái của đã được nâng lên một chút.

“Đồng chí, tôi có máy quay phim, tôi tới đây để chụp ảnh người nổi tiếng!”

Kỷ Hi Chi cúi đầu nhìn thấy chiếc máy quay phim quen thuộc, cảm xúc căng thẳng cũng dịu đi.

Tay cô buông lỏng.

Cẩu tử lại nói: "Tôi thực sự được công ty cử đi chụp những người nổi tiếng, Kỷ Hi Chi đó! Tôi được giao nhiệm vụ chụp tài liệu đen của Kỷ Hi Chi, Kỷ Hi Chi đang ở khách sạn đối diện. Nếu đồng chí không tin tôi, đồng chí có thể đến kiểm tra!"

Người đáng lẽ phải ở trong khách sạn - Kỷ Hi Chi: "..."

Cô buông tay ra, thả anh ta.

cẩu tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay người giải thích.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Chi xuất hiện ở cự ly gần trước mặt.

Cẩu tử: “?!”

Anh suýt nữa hét lên vì sợ hãi.

"Kỷ... Kỷ, Kỷ Hi Chi? Cô sao ở chỗ này, không phải nên ở khách sạn sao..."

Kỷ Hi Chi lắc cổ tay kêu răng rắc. Cẩu tử nghẹn ngào.

“Không… không phải.”

Kỷ Hi Chi thả lỏng tay, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, “Anh là tới chụp tư liệu đen của tôi sao?”

Cẩu tử run lên, lắc đầu như trống lắc: “Không. . . tôi không chụp bất kỳ bức ảnh nào, đảm bảo không!"

Kỷ Hi Chi cười nhẹ: "Chụp ảnh cũng được."

Cô rất đẹp, khi cười càng đẹp hơn, ngay cả khi đeo khẩu trang, cẩu tử cũng suýt nữa ngây người.

Nhưng giây tiếp theo, Kỷ Hi Chi thanh âm ôn nhu mà ma mị vang lên.

"Tôi bắt được anh, vậy nên sẽ giao anh cho cảnh sát."

Làm nghề này paparazzi cũng không phải chưa từng nghe qua loại này uy hϊếp, thậm chí có thể nói là đã nghe qua vô số lần.

Nhưng lần này thì khác. Lần này, những gì Kỷ Hi Chi nói nhẹ nhàng quá chân thực và đáng sợ.

Cánh tay và khuôn mặt của cẩu tử vẫn còn tê dại, anh ta run rẩy nói: "Không... Tôi thực sự không chụp ảnh nào, cho nên tôi chụp mấy bức ảnh của anh, tôi sẽ xóa, lập tức xóa."

Kỷ Hi Chi nhìncẩu tử bật máy ảnh và xóa hàng loạt ảnh.

Sau khi xóa xong, anh ta lại nhìn Kỷ Hi Chi với vẻ mặt cay đắng.

Kỷ Hi Chi vẫn cười dịu dàng.

Kỷ Hi Chi giơ tay lên, cẩu tử như sắp khóc: "Chị Kỷ, em xóa thật rồi!"

Kỷ Hi Chi không động đậy. Cẩu tử không còn cách nào khác là đặt máy ảnh vào lòng bàn tay của Kỷ Hi Chi.

Kỷ Hi Chi mở máy ảnh, xem và thay đổi ống kính, sau đó chỉ thẳng vào cẩu tử trước mặt.

Cô cười nói: "Anh còn chưa nói, ai phái anh tới đây?"