Chương 25: Kỷ lão sư thật giỏi!

Trong phòng khách trưởng thôn phát sóng trực tiếp.

Chung Ngữ Lộc không thể tiếp tục dạy học, bởi vì bọn trẻ trong làng chạy đến bên Kỷ Hi Chi để tham gia lớp học, và cô ấy bị bỏ mặc trong giá lạnh, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa và tìm cớ rời đi.

Nhìn thấy Chung Ngữ Lộc đi, Phương Trúc Nguyệt cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cô ấy không quan tâm mình có bị Kỷ Hi Chi so sánh hay không, cô ấy chỉ cảm thấy rằng bài giảng của Kỷ Hi Chi rất thú vị, vì vậy cô ấy đã hòa nhập với bọn trẻ và cùng nhau lắng nghe.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng im bặt.

Nhiều người đã gọi điện cho con cái của họ để xem truyền hình trực tiếp và yêu cầu bọn trẻ rút kinh nghiệm.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn ấm áp, chiếu vào mọi người, như thể bao phủ trong ánh sáng tri thức, thúc đẩy cảm xúc của mỗi người xem.

Điện thoại của đạo diễn Vương trong sân gần như đổ chuông đồng loạt từ các nhà quảng cáo.

Đèn bàn, máy học, phần mềm giáo dục trực tuyến và thậm chí cả nhà tài trợ quảng cáo cho máy in đều đã được tìm thấy.

Các trợ lý lần lượt thêm tài khoản WeChat của các nhà quảng cáo, khéo léo thương lượng hợp tác, sau đó ngồi bên cạnh đạo diễn Vương, xem chương trình phát sóng trực tiếp của Kỷ Hi Chi và nói với nụ cười vui vẻ: "Đạo diễn, tôi e rằng buổi ghi hình của chúng ta vẫn sẽ diễn ra. Lần này thực sự quan trọng."

Đạo diễn Vương híp mắt thành một đường, thầm nghĩ, còn hơn thế nữa, chỉ cần Kỷ Hi Chi còn ở lại, đừng nói lật, hắn còn phải trở thành một đạo diễn có tiếng trong làng giải trí.

-----------

Với sự giúp đỡ của cả làng, bữa tối đã được chuẩn bị nhanh chóng.

Lúc sắp mở cửa, Tần Vũ Thiên cũng khập khiễng đi ra khỏi phòng.

Hắn cung không ngu, trong lúc nghỉ ngơi hắn thấy mọi người dùng điểm lao động để mua vui cho dân làng, đương nhiên hắn cũng không có lý do gì để giữ lại cho riêng mình, liền giao nộp chung.

Hủ tiếu được đặt ở trong sân trưởng thôn, mở ra hai cái bàn tròn lớn.

Kỷ Hi Chi, Phương Trúc Nguyệt và Tần Vũ Thiên ngồi cùng một bàn với dân làng, trong khi Chung Ngữ Lộc, Quý Phong Uyên và Việt Tu An ngồi ở một bàn khác.

Mọi người đều lịch sự ngồi vào chỗ của mình, ngoại trừ đạo diễn Vương. Ông cố ý từ phòng máy đến đây, trước khi đến còn tưởng rằng Kỷ Hi Chi biết dân làng đã vui chơi hết mình, nhất định không thể bỏ qua ông.

Sau khi Pd chạy tới, ôngy phát hiện ra rằng Kỷ Hi Chi thực sự không sắp xếp chỗ ngồi cho ong!

Đạo diễn Vương: “?” Niềm vui biến mất khỏi khóe miệng.

Hi Chi biết rằng bữa tối đã được chuẩn bị cho PD quay phim và các nhân viên khác, nhưng cô đã không chuẩn bị cho ông nên đạo diễn Vương không nhịn được nữa, nuốt một ngụm nước bọt lớn, hướng Kỷ Hi Chi hét lớn: "Kỷ Hi Chi, cô làm sao vậy, côi có ý kiến

gì với ta!

[Đạo diễn Vương vui vẻ chạy tới, giống như liếʍ cẩu hahahaha]

[Chi ca: Vâng, tôi có ý kiến, thế nào? Ông có dám sa thải tôi? (Giá như tôi dám nói chuyện với ông chủ của mình như thế này.]

Kỷ Hi Chi không thực sự khıêυ khí©h đạo diễn Vương như đã nói trên đường đi. Thay vào đó, cô ấy rất thân thiện, với nụ cười trên môi và khuôn mặt thanh tú của cô ấy được chiếu sáng bởi ánh sáng màu cam, trông rất dịu dàng,

Kỷ Hi Chi: “Không.”

Đạo diễn Vương tức giận nói: “Vậy là anh không mời… vậy tại sao lại mời tôi?!” Đó là lần đầu tiên mời khách đến ăn, trong chương trình đạo diễn Vương nhất thời không nhịn được muốn giữ thể diện.

Kỷ Hi Chi tiếp tục cười: "Vương đạo diễn muốn cùng nhau ăn cơm sao?"

Vương đạo diễn thấy Kỷ Hi Chi như vậy lễ phép, khóe miệng bắt đầu không tự chủ được nhếch lên: "Thật đúng là vừa vặn còn chưa ăn cơm, cho nên mới miễn cưỡng..."

Vương đạo diễn còn chưa nói xong, Kỷ Hi Chi đã vỗ vỗ tay.

Trong ngày, nhân viên chịu trách nhiệm cầm bảng đổi điểm làm việc một tay bưng cơm, tay kia nhấc bảng ra.

Trên đầu bảng có một dòng chữ viết bằng phấn rất đẹp.

[Giao lưu bữa tối: 600 điểm]

Giọng nói của đạo diễn Vương nghẹn ngào: "——"

"600 điểm công việc???"

Kỷ Hi Chi bình tĩnh nói, "Đương nhiên, nguyên liệu ở đây hơn 600 điểm công việc. Đó là một thỏa thuận tốt , tôi vẫn giảm giá vì lợi ích của sự hợp tác của chúng ta."

[Tôi cười rất nhiều đến nỗi mẹ tôi nghĩ rằng tôi có một con gà trống gáy! ]

[ ha ha ha cười đến đau bụng, Kỷ Hi Chi làm sao có thể buồn cười như vậy!" ]

[Kỷ Hi Chi là đã siêu thần thánh rồi, tôi có lý do để nghi ngờ rằng khi cô ấy mời dân làng ăn tối, cô ấy đã lên kế hoạch cài bẫy đạo diễn Vương! ]

[Khó trách vừa rồi cô ấy không chuẩn bị cơm cho đạo diễn Vương, cô ấy chuẩn bị cho cả nhóm chương trình, cô ấy có EQ cao, tôi vẫn đang thắc mắc tại sao chỉ có một mình đạo diễn Vương bị bỏ rơi, cho nên cô ấy mới đợi ở đây! ]

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của tất cả các khách mời phá lên cười.

Đạo diễn Vương trực tiếp tự kỷ.

Ông không ngờ rằng vào thời khắc muộn như vậy, ông vẫn có thể nhảy vào cái hố mà Kỷ Hi Chi đã đào.

Quả báo, đây là quả báo của vì đã lừa quá nhiều khách mời ở những mùa trước!

đạo diễn Vương đang nghi ngờ cuộc sống.

Kỷ Hi Chi không cho đạo diễn cơ hội suy nghĩ, trực tiếp nói: "Đạo diễn Vương, ông đã cân nhắc chưa? Nếu ông chưa cân nhắc, chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận trước. Sau khi suy nghĩ kỹ, anh có thể đến đổi lại. Không có gì phải gấp, nhưng điểm công việc không giảm giá, nó đã được giảm giá rồi!

đạo diễn Vương: “!”

Trước bàn? Anh ấy còn gì để ăn không? !

Đổi thưởng muộn không bằng đổi thưởng sớm, dù sao thì điểm công việc vẫn như cũ.

Kỷ Hi Chi biết rằng với sự kích động như vậy, đạo diễn Vương đã thuận theo. 600 điểm công việc đã có trong tay. Một số khách mời khác bên cạnh cô chết lặng.

Đây là kiểu thao tác quyến rũ gì vậy, trước đây chỉ có đạo diễn Vương mới cho khách mời điểm, bây giờ khách có thể lấy tiền từ đạo diễn? ! Vẫn là một lần làm lớn như vậy!

Phương Trúc Nguyệt và Tần Vũ Thiên là những người gần nhất và họ gần như đánh rơi đũa. Cuối cùng, hai người họ chỉ nhìn vào Kỷ Hi Chi.

Đối với những đỉnh cao mà chúng ta không thể với tới, hãy cứ hướng tới ánh sáng!

Bữa tối bắt đầu, trên bàn đầy ắp món ăn, Kỷ Hi Chi làm mấy món đặc sắc, còn lại đều nhờ các cô chú trong thôn hỗ trợ. Dân làng nếm thử, sau đó họ phân loại ra món nào là do Kỷ Hi Chi làm và món nào do người dân làm.

Sau đó, video của Kỷ Hi Chi nhanh chóng được chiếu lên.

[Cô gái , món gà quay hạt dẻ của cô ăn ngon quá , không phải cô học ở khách sạn sao?]

Giải thích công thức nấu ăn, thỉnh thoảng trò chuyện với Kỷ Hi Chi, uống vài ly rượu mận, sự tôn trọng của mọi người đối với người ngoài. Mọi cảm giác về khoảng cách đều biến mất,và Hi Chi ngày càng trở nên thân thiết.

Chung Ngữ Lộc, Quý Phong Uyên, Việt Tu An và những người khác ở bàn bên cạnh cũng muốn trò chuyện với dân làng, nhưng họ không nói chuyện với nhau, bất kể họ nói gì, họ không thể nói chuyện cùng nhau.

Khuôn mặt của Chung Ngữ Lộc cứng đờ vì cười, và chiếc bàn vẫn vắng tanh. Cuối cùng, những người dân làng ở bàn của cô nghe thấy tiếng cười bên cạnh, ăn vài miếng, và di chuyển lên chiếc ghế đẩu để tham gia cuộc trò chuyện bên cạnh. Trước đây luôn là một đêm vắng vẻ, nhưng bởi vì có Kỷ Hi Chi, nơi này có vẻ rất náo nhiệt.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm nhận được sự ấm áp.

[ ta muốn về nhà gặp lão bà! Họ cũng ở quê nên nhìn lên bầu trời đầy sao thật là đẹp! ]

[ Đúng vậy, hạnh phúc rất đơn giản, tôi nghĩ vấn đề này thực sự diễn giải hoàn hảo "Trải nghiệm tuyệt vời của cuộc sống".]

Đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa giòn giã.