Chương 20

EDIT: HẠ

Lăng Trần vẫn luôn trong trạng thái phòng bị, thấy vậy hắn vội vàng đi lên chắn, một quyền của Hỏa Duy đánh vào cánh tay Lăng Trần, Lăng Trần ôm lấy sau eo Hỏa Duy, liều mạng kéo lại phía sau, Hỏa Duy túm quần áo của Lận Cửu không bỏ, tức giận rống to, “Cậu mẹ nó còn dám trở về?! Sao cậu còn có mặt mũi trở về?!”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lăng Trần thấy có người đứng ngoài thang máy, người bên ngoài cũng thấy được tình hình bên trong, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, Lăng Trần vội đóng cửa thang máy, ấn xuống tầng hầm ngầm.

“Đều do cậu! Nhóm của chúng ta giải tán, hiện tại tôi phải đi diễn mấy bộ phim nát, Lăng ca ngay cả người đại diện cũng không có! Cậu thật ra lại vô cùng thoải mái, muốn biến mất liền biến mất, muốn trở về liền trở về! Cậu còn biết cái gì gọi là trách nhiệm không?! Làm đồng đội của cậu chính là vận xui tám đời của chúng tôi!”

“A Duy! Câm miệng!” Lăng Trần quát lớn cậu ta.

Thang máy lần nữa mở ra, cũng may bên ngoài không có ai, bọn họ đều là nhân vật công chúng, nếu bị người ta chụp được hình ảnh đánh nhau với đồng đội cũ, vậy thì sẽ lại là một đợt bôi đen, nhóm nhạc Dream đã bị bôi đen đủ rồi, không thể tiếp tục bị bôi đen lần nữa.

Lăng Trần kéo Hỏa Duy ra thang máy, đẩy cậu ta ra, “Cậu bình tĩnh một chút đi! Cậu muốn dùng chuyện đánh nhau để lên hot search sao?”

“Tôi phải bình tĩnh bằng cách nào?! Nhóm Dream giải tán! Đều là bởi vì cậu ta! Chúng ta cực cực khổ khổ nỗ lực ba năm, cuối cùng lại phải giải tán một cách chật vật như thế! Ngay cả một buổi biểu diễn chia tay có thể diện cũng không có, trực tiếp phải giải tán trong một mảnh tiếng mắng chửi! Tôi nhịn lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc nhìn thấy đầu sỏ, cho dù vì đánh nhau mà lên hot search, tôi cũng không để bụng!”

Hỏa Duy lại lao lên, lại lần nữa bị Lăng Trần đẩy ra, “Cậu ấy không sai, cậu đừng rối rắm chuyện này nữa!”

“Không phải do cậu ta dây dưa với đội trưởng bị chụp lại, mới nháo ra gièm pha lớn như vậy sao? Không phải cậu ta đột nhiên biến mất, buổi biểu diễn và các hoạt động của chúng ta mới bị hủy bỏ sao? Không phải bởi vì cậu ta, nhóm chúng ta mới bị bắt giải tán sao? Cậu ta không sai chỗ nào?”

Tiếng rống giận của Hỏa Duy quanh quẩn khắp bãi đỗ xe.

Lăng Trần sợ thu hút người khác, nói với Lận Cửu: “Cậu về trước đi, tôi khuyên cậu ta.”

Lận Cửu đứng không nhúc nhích, cậu nhìn Hỏa Duy đang tức giận, bình tĩnh nói, “Tôi không dây dưa với hắn, đột nhiên biến mất đúng là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu….”

“Đừng giả mù sa mưa! Tôi không hiếm lạ lời xin lỗi của cậu! Cũng sẽ không tha thứ cho cậu!” Hỏa Duy giống như ăn phải thuốc nổ, hỏa khí rất lớn.

Lận Cửu đã nói xong lời muốn nói, lúc này mới hỏi Lăng Trần, “Cậu thật sự bị tuyết tàng sao?”

Lăng Trần lắc đầu, “Không có, là do tôi không muốn viết nhạc.”

“Cái gì không có?! Cậu tự đi tìm kiếm xem, mọi người sắp nhớ không rõ tên của cậu rồi!” Hỏa Duy cả giận nói.

Lăng Trần bất đắc dĩ, “Đây là vấn đề của chính tôi, không liên quan đến A Cửu.”

“Sao lại không liên quan? Nếu không phải bởi vì cậu ta…..”

“Được rồi!” Lăng Trần đánh gãy lời nói của Hỏa Duy, nói với Lận Cửu: “Cậu đi về trước, ngày khác chúng ta lại tụ họp, A Duy lớn tiếng như vậy, không cần thận sẽ nháo ra đại sự.”

Lận Cửu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không ở lại lâu, quay người đi trước.

Hỏa Duy không kiềm chế được, “Cậu ta trở về từ khi nào? Sao các người không nói cho tôi biết?!”

“Nói cho cậu để cậu đi tìm cậu ta gây sự sao?” Thanh âm Lăng Trần nhàn nhạt.

“Tôi không được đi tìm cậu ta gây sự à? Do tôi không có thời gian thôi, chờ tôi có thời gian, tôi nhất định sẽ tới nhà cậu ta tạt sơn, viết chữ to!” Hỏa Duy tức giận đến mức đá chân vào không khí.

Lăng Trần nhìn cậu ta, bất đắc dĩ thở dài, “A Duy, cậu còn lớn hơn A Cửu hai tuổi, cậu vẫn luôn hấp tấp bộp chộp như vậy sao được? Cậu không còn nhỏ nữa, cậu nên dài chút tâm nhãn đi.”

Hỏa Duy tức giận trừng mắt, “Sao tôi lại không có tâm nhãn?!”

Lăng Trần nói: “Có một số việc, không thể chỉ nghe lời nói của một phía, cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Hỏa Duy không hiểu, “Có ý gì?”

Lăng Trần lắc đầu, “Không có ý gì cả, đi thôi.”

*

Trên đường trở về, Lận Cửu gặp được một cửa hàng xe đạp, cậu thuận đường mua một chiếc xe đạp rồi đạp trở về.

Thường xuyên hoạt động trong khu phố cũ, không có gì tiện hơn đạp xe đạp.

Lận Cửu lái xe về cửa hàng, đã hơn bốn giờ, lập tức liền tới thời gian mở cửa hàng, cậu dựng xe đạp ở bên cửa sổ, mở cửa vào tiệm.

Thực đơn hôm nay chỉ có ba loại, Lận Cửu đã không có thời gian để chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo gạch cua, cũng không có thời gian để hầm cháo, cho nên trực tiếp bỏ cháo gạch cua khỏi thực đơn, chỉ chừa lại cơm hải sản và sashimi thịt nguội.

Thời gian vừa đến, Lận Cửu mở cửa hàng bắt đầu buôn bán, người xếp hạng thứ nhất, vẫn như cũ là ông cụ đã tới vào buổi trưa.

Ông cụ Tống được thư ký Kim đẩy vào quán, cười ha hả nói: “Còn cơm hải sản không? Trưa nay không thể ăn cơm hải sản, cả người liền không dễ chịu, đêm nay cần phải ăn một phần cơm hải sản để bổ sung.”

“Có, ngài muốn loại nào?” Lận Cửu đi vào phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Ông cụ Tống nhìn thực đơn hôm nay, tiếc nuối nói: “Vốn muốn gọi một phần cháo gạch cua để cậu nếm thử, không nghĩ tới buổi tối không bán, đáng tiếc.”

Thư ký Kim ăn mặc không chút cẩu thả, “Không sao, cơm hải sản cũng là món ngon khó gặp.”

Ông cụ Tống tỏ vẻ tán đồng, “Hai phần cơm hải sản cỡ lớn, một phần sashimi thịt nguội.”

“Được, chờ một chút.”

Lận Cửu lên tiếng, lấy từ quầy giữ tươi ra một hộp giữ ấm, bên trong là nguyên liệu cơm hải sản đã được sơ chế, những nguyên liệu này đều được phòng bếp siêu trí năng chuẩn bị từ trước, đặt ở tủ lạnh nhỏ trong phòng bếp, rất tiện sử dụng.

Phòng bếp là không gian mở, thực khách có thể nhìn thấy Lận Cửu chuẩn bị đồ ăn, nhìn động tác nước chảy mây trôi của Lận Cửu, cũng là một loại hưởng thụ.

Lận Cửu mới vừa chuẩn bị xong hai phần cơm hải sản, lại có khách hàng vào quán, là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Lận Cửu nhớ rõ người đàn ông trẻ tuổi, cũng là khách hàng từng ăn bữa trưa ở quán.

“Muốn gọi món gì?” Động tác trên tay Lận Cửu vẫn không dừng lại, mở miệng dò hỏi.

Triệu Vận Hi nhìn thực đơn hôm nay, trực tiếp cười ra tiếng, “Ngoài cơm hải sản và sashimi ra, cửa hàng còn có món khác sao?”

Lận Cửu lạnh nhạt nói “Không có.”

“Như vậy không phải được rồi sao, cơm hải sản và thịt nguội, mỗi loại hai phần.”

Thiệu Vận Hi nói xong, muốn đi tìm chỗ ngồi, lại bị cô gái đi cùng kéo lại, “Vận Hi, em muốn ăn món Nhật, không phải nơi này nha, đây là cửa hàng gì, ngay cả món ăn cũng không có, em không muốn ăn ở chỗ này.”

Thiệu Vận Hi kiên nhẫn giải thích với cô, “Cơm hải sản ở nơi này rất ngon, em nếm thử sẽ biết.”

Cô gái làm nũng nói, “Em không cần nếm thử, em muốn ăn món Nhật ở Xuân Hòa cơ, anh mang em đi ăn đi ~~”

“Lần sau, lần sau anh mang em đi Xuân Hòa ăn được không? Đêm nay ăn ở nơi này trước, nghe lời.” Thiệu Vận Hi dỗ cô.

Lúc này cô gái mới không tình nguyện đồng ý, “Có phòng riêng không? Em không tiện ngồi ở đại sảnh.”

Thiệu Vận Hi hỏi Lận Cửu, “Có phòng không?”

Lận Cửu không ngẩng đầu nói, “Không có.”

EDIT: HẠ

Bạn nữ duỗi tay chỉ vào phòng ở trong cùng, “Đó không phải phòng riêng sao?”

Lận Cửu do dự một chút, lo lắng lát nữa Tư Tự sẽ tới đây ăn cơm, “Phòng đó tạm thời không mở.”

Cô gái lại chỉ trên lầu, “Trên lầu thì sao?”

Lận Cửu ngước mắt nhìn cô một cái, cô gái đeo khẩu trang, không rõ khuôn mặt, “Lầu trên tạm thời không mở.”

Cô gái tức giận, “Có phải cậu cố ý gây khó dễ tôi không? Tôi là nhân vật công chúng, không tiện ăn ở bên ngoài, một chút ánh mắt cũng không có, cậu còn muốn làm ăn không?”

Lận Cửu không nói gì, cẩn thận dọn sashimi thịt nguội của ông cụ Tống ra, lại đặt cơm hải sản và canh tôm tươi vào khay, đưa đến bàn của ông cụ Tống.

Ông cụ Tống nhìn bát cơm hải sàn đầy ắp, chưa cần ăn, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, ông vẫn luôn chú ý đến phản ứng của ông chủ nhỏ, xem cậu xử lý tình huống hiện tại như thế nào.

Lận Cửu cầm khay gỗ, nhìn về phía cô gái đang tức giận, “Vào cửa hàng của tôi thì phải tuân theo quy củ của tôi, không tuân theo quy củ không thể ăn cơm.”

Cô gái bị Lận Cửu làm lơ một lúc lâu, cuối cùng chỉ nghe được mấy lời như vậy, cô lập tức tức giận.

Ông cụ Tống cũng không nghĩ tới, ông chủ nhỏ cư nhiên có thể cứng rắn như vậy, lập tức cười ha ha.

Cô gái: “……”

Lận Cửu liếc mắt nhìn ông lão một cái, tốt bụng nhắc nhở, “Dùng cơm văn minh, cẩn thận bị sặc.”

“Đúng đúng đúng, tôi chỉ đang cảm thấy nguyên liệu nấu ăn quá tươi ngon, cực kỳ mỹ vị.” Ông cụ Tống ngoài miệng nói chuyện, nhưng động tác tay vẫn không ngừng lại, một thìa lại một thìa múc cơm hải sản vào miệng, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng, cực kỳ hưởng thụ.

“Cậu làm cái gì vậy! Cái cửa hàng rách nát này của cậu, ngay cả tư cách mời tôi tới ăn cũng không có!” Cô gái tức giận không chịu nổi, “Vận Hi, chúng ta đi, đừng ăn cơm ở cửa hàng nhỏ như vậy, cẩn thận ăn ra bệnh!”

Thiệu Vận Hi ngồi xuống, không có suy nghĩ muốn rời đi.

Cô gái tức giận đến choáng đầu, vung túi lên, xoay người liền đi, thiếu chút nữa đυ.ng vào hai người mới vào cửa.

“Đi đường không dùng mắt sao?! Tránh ra!”

Giang Khả bị đẩy lảo đảo, vẻ mặt ngây ngốc, “Tình huống gì đây? Tôi trêu ai chọc ai?”

Lận Cửu nghe được giọng nói này, ngước mắt nhìn thấy Giang Khả và Tư Tự đang đi vào, Tư Tự vẫn đeo khẩu trang như cũ, đang nhìn cậu.

Tư Tự đi đến trước quầy bar, “Không có việc gì chứ?”

Lận Cửu lắc đầu, “Không có việc gì.”

Thiệu Vận Hi nghe thanh âm của Giang Khả, cười đứng lên, “Tên gia hỏa nhà cậu không đi làm thám tử mỹ thực thì thật là đáng tiếc, cửa hàng bị giấu kỹ như vậy cũng để cậu tìm được, cũng may cậu là người bạn có tâm, biết chia sẻ cho các anh em.”

Giang Khả nhìn cô gái giận đùng đùng rời đi, lại nhìn Thiệu Vận Hi, “Cậu mang đến à?”

Thiệu Vận Hi nhún vai, “Một tiểu minh tinh thôi, có hơi bị sủng hư.”

Giang Khả biết rõ tính cách của hắn, “Được mấy tháng rồi?”

Thiệu Vận Hi nghĩ nghĩ, “Cũng sắp được năm tháng.”

Giang Khả cười nhạo, “Xem ra cô gái này rất được lòng cậu nha, Thiệu đại thiếu không hẹn hò với một cô gái quá ba tháng, cũng có thể kiên trì lâu như vậy.”

Thiệu Vận Hi cười hắc hắc, “Đúng là rất biết làm nũng.”

Giang Khả trừng hắn một cái, “Đừng tùy tiện mang người đến cửa hàng, ông chủ là anh em của tôi, các cậu đừng chọc cậu ấy.”

Thiệu Vận Hi ủy khuất nói, “Oan uổng quá, tôi nào dám chọc cậu ta, ông chủ nói, người không tuân theo quy củ thì không được ăn cơm, tôi còn trông chờ có thể tới đây ăn cơm thường xuyên đây, sao dám đắc tội với ông chủ.”

Giang Khả bị đẩy một cái, vẫn chưa tiêu hỏa khí, “Cô gái kia là ai?”

Thiệu Vận Hi nói: “Mễ Tư Tư, từng diễn vai công chúa nhân ngư, là bộ phim rất hot trên internet khoảng thời gian trước.”

Tay cầm đao của Lận Cửu hơi dừng lại, Mễ Tư Tư, cái tên này Lận Cửu có ấn tượng, chính là người để Hỏa Duy làm nền cho cô, diễn bộ phim huyền huyễn, là bộ phim chiếu mạng, đó không gọi là “Rất hot”, mà là bị mắng đến phát hỏa.

Lận Cửu cân nhắc, cửa hàng nhỏ của mình có phải nên mở một quyển sổ đen không, người có tên trong sổ đen, cửa hàng sẽ không tiếp đãi.