Chương 8

EDIT: HẠ

Toàn bộ màn hình đều là tin tức bôi đen, Giang Khả xem đến trợn mắt há hốc mồm.

“Có phải cậu ta đã đắc tội với vị thần tiên nào rồi không, sao lại bị hắc thảm như vậy?”

Bài viết bôi đen đồng đều như thế, vừa nhìn đã biết không bình thường, một người cho dù kém cỏi đến đâu cũng không có khả năng không có ưu điểm nào, huống chi Giang Khả cảm thấy Lận Cửu làm người không tệ, căn bản không bất kham giống như trên mạng nói.

Tư Tự nghĩ lại, có một lần khi đi vào phòng thu âm, anh từng nghe nhân viên công tác bàn tán về nghệ sĩ gọi là Lận Cửu của “Sang Tinh”, người này đặc biệt lợi hại, không thèm quan tâm hợp đồng, chỉ cần không hài lòng liền trực tiếp chơi trò mất tích, hoàn toàn không màng đến hậu quả.

Từ nhỏ trí nhớ của Tư Tự đã tốt hơn bạn cùng lứa rất nhiều, mấy năm nay càng ngày càng tốt, anh có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, cho dù không muốn nhớ cũng không có cách nào, anh biết trí nhớ chính mình tốt đến bất thường, thường xuyên đi kiểm tra, nhưng luôn không phát hiện dị thường, cho đến lần này đột nhiên kiểm tra ra một khối u, lúc này anh mới tìm được đáp án cho sự dị thường của chính mình.

Cách lần kiểm tra trước đó chỉ mới ba tháng, ba tháng trước còn chưa kiểm tra ra cái gì, bệnh tình lại đột nhiên bùng nổ vào ba tháng sau, vị trí khối u cực kỳ không tốt, xác suất phẫu thuật thành công quá thấp, trong khoảng thời gian này, hai nhà Tư Tống đã mời không ít chuyên gia nước ngoài, cuối cùng chỉ có một người nói có thể nắm chắc xác suất thành công cao nhất là 20%, chuyên gia kiến nghị không nên phẫu thuật, kiến nghị uống thuốc để khống chế khối u.

Trong đầu Tư Tự chậm rãi hồi tưởng lại một hình ảnh….

Một bé trai bị đám phóng viên vây chung quanh, mỗi người đều hỏi bé trai những câu hỏi mang tính dẫn đường.

Đôi mắt bé trai cực kỳ xinh đẹp, đen trắng rõ ràng, vừa lớn lại có thần, khi đó trong mắt cậu đều là vô thố cùng kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nắm tay nhỏ siết chặt, nói chuyện có chút ngắt quãng lại không mất đi quật cường, “Không phải, không phải anh ấy, không phải anh ấy…..”

Ánh mắt khi đó, cực kỳ tương tự với ánh mắt của người trong ảnh.

Giang Khả thấy Tư Tự nhìn chằm chằm vào ảnh chụp Lận Cửu, thật lâu không nói gì, hắn không khỏi kỳ quái nhìn anh.

“Cậu cũng cảm thấy cậu ấy bị bôi đen rất thảm đúng không?”

Thanh âm Tư Tự rất thấp, “Lúc ấy trạng thái của cậu ấy thế nào?”

“Trạng thái…..” Giang Khả nỗ lực hồi tưởng, “Cậu ấy che chắn kín quá, trừ bỏ đôi mắt tôi cũng không nhìn được cái gì, cũng không biết trạng thái của cậu ta thế nào? Nếu có gì đáng chú ý, có thể là cậu ấy đang rất vội bán cá?”

Giang Khả gãi đầu, “Tôi thấy cậu ấy không giống như ăn không hết cá mới đem đi bán, ngược lại, cậu ấy hình như cũng rất luyến tiếc mấy con cá kia…..”

Đầu tiên là chủ động tới cửa bán cá, lúc sau Giang Khả muốn mua cá, Lận Cửu lại không muốn bán.

Hành vi của Lận Cửu quá mâu thuẫn, Giang Khả cũng có chút xem không hiểu.

Giang Khả nghĩ không ra, Tư Tự lại có thể suy nghĩ thấu triệt, “Hẳn là đang thiếu tiền.”

“Không thể nào, nếu thiếu tiền, không phải cậu ấy càng nên đem cá đi bán sao? Ba con Ngân La Ngư bán được tận 4 triệu.” Giang Khả khó có thể lý giải.

Tư Tự nhìn hắn một cái, để hắn cẩn thận xem tin tức liên quan đến Lận Cửu.

Lận Cửu đột nhiên biến mất không quan tâm đến bất kỳ ai, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc, hiện tại lại trở về Sang Tinh, phải bồi thường vi phạm hợp đồng là không thể thiếu.

Tư Tự gọi điện thoại cho người đại diện Văn Khâm, để hán hỏi thăm một chút tình huống của Lận Cửu khi còn là thành viên của Dream.

Văn Khâm vẻ mặt nghi hoặc, “Ai thế? Cậu quen sao?”

Văn Khâm không biết Tư Tự dùng cách nào để quen biết người của Sang Tinh, chính anh còn đang bị bệnh, lại còn nghĩ tới chuyện của người khác.

“Cũng không tính là quen biết, anh cứ giúp tôi hỏi thăm đi.”

Văn Khâm để anh yên tâm dưỡng bệnh, đồng ý.

*

Lận Cửu ném di động sang một bên, nằm liệt trên sô pha thành một con cá mặn.

Cậu vốn lặng lẽ đăng nhập tài khoản, tiến vào nhóm hậu viên của Tư Thần, muốn hỏi xem có thể mua được vé vào cửa buổi biểu diễn của Tư Thần hay không.

Sau đó liền thấy một đám fans đang gào khóc đòi ăn, khóc la khắp nơi cầu vé.

Lận Cửu đồng dạng không có vé: “……”

Đành phải yên lặng rời đi, vé vào cửa buổi biểu diễn ấy à, quả nhiên đều là hy vọng xa vời.

Làm cá mặn nằm gần nửa giờ, bụng đã đói đến kêu vang, Lận Cửu không có sức lực bò dậy, tự chuẩn bị cho mình một bàn tiệc lớn.

Mấy ngày nay vẫn luôn ăn Ngân La Ngư, Lận Cửu đã ăn đến ngán, cậu muốn thay đổi khẩu vị.

Thả ao cá ra, Lận Cửu lấy cái thìa, nắm một con Ma Sò nhìn qua thuận mắt nhất, thìa hạ xuống, mở miệng sò, kết quả miệng sò vừa há ra, “Cạch” một tiếng kẹp lấy cái thìa, hàm răng sắc nhọn của Ngân La Ngư cũng lao về phía cánh tay Lận Cửu.

Lận Cửu giơ tay, mang cả cái thìa và Ma Sò kéo ra khỏi ao, nước Ma Hải bắn đầy trên đất.

Lận Cửu: “……..”

Được thôi, vội vàng muốn đi tìm chết, hôm nay ta liền ăn ngươi.

Vỏ Ma Sò to chừng một cái chậu lớn, toàn thân ngăm đen, chất thịt màu mỡ, Lận Cửu từng ăn không ít loại Ma Sò này, trước kia không có dụng cụ, mỗi ngày đều dùng móng vuốt để đọ sức với vỏ sò, lần này rốt cuộc không cần vất vả như vậy, cậu cầm đao cắt theo khe hở của vỏ sò, nhẹ nhàng tách ra.

Tách thịt sò khỏi vỏ, một miếng thịt sò thật lớn, đủ để Lận Cửu ăn no nê.

Cắt bỏ phần nội tạng không thể ăn, đặt ở trong vỏ sò, để hệ thống thu lại.

Lận Cửu phát hiện trong thịt sò có một bóng đen, biết là trân châu, cậu lấy từng viên chân trâu màu đen tròn vo ra khỏi thịt sò, ném vào trong vỏ sò.

Ăn loại Ma Sò này, Lận Cửu ghét nhất chính là cắn phải trân châu, có lần không cẩn thận, một viên trân châu thiếu chút nữa đã khiến cậu gãy răng, cũng may không phải con Ma Sò nào cũng có trân châu, bằng không có lẽ cậu phải từ bỏ loại nguyên liệu nấu ăn này.

Trong nháy mắt khi chạm vào Ma Sò, các loại phương pháp ăn Ma Sò đã xuất hiện ở trong đầu, Lận Cửu quá đói bụng, không muốn làm quá nhiều bước, sau khi rửa sạch thịt sò, cậu theo thói quen cầm lấy cắn một ngụm.

[Rà quét được ký chủ đã vứt vỏ sò, nội tạng và Hắc Tinh Châu.]

[Tên ma vật: Sò Hắc Tinh

Tập tính: Di chuyển tự do

Đặc điểm: Chất thịt tươi ngon, ngẫu nhiên sẽ sinh ra Hắc Tinh Châu

Chỉ số nguy hiểm: Không (Ngay cả Ma Sò cũng không đánh lại, ngươi còn là hải yêu tộc sao?)

Công hiệu: (1) Thịt sò giúp cường thân kiện thể

(2) Đeo Hắc Tinh Châu, có thể giúp làn da trơn bóng, tinh tế, có co giãn; Đeo Hắc Tinh Châu, có thể cải thiện giấc ngủ, giảm bớt mệt mỏi, giúp cơ thể bảo trì tinh lực; Đeo Hắc Tinh Châu lâu dài, có khả năng kéo dài tuổi thọ, trì hoãn tuổi già, giải quyết các vấn đề về da.

(3) Dùng bột Hắc Tinh Châu, hiệu quả càng tăng.

Có muốn trả lại vỏ sò, nội tạng và Hắc Tinh Châu cho hệ thống không?]

Lận Cửu nhanh chóng ăn hết thịt sò màu mỡ, rửa tay sạch sẽ.

“Giữ lại Hắc Tinh Châu, còn lại lấy đi đi.”

Viên Hắc Tinh Châu này thoạt nhìn là một bảo bối, còn thu hồi về làm gì?

[Thu thập thành công vỏ sò, nội tạng sò, được khen thưởng 0.5 điểm Ma Trị.]

Lận Cửu: “…….”

Cư nhiên còn thưởng cả số lẻ?

Lận Cửu nhặt Hắc Tinh Châu còn lại lên, đặt dưới vòi nước rửa sạch sẽ.

Suy xét đến việc ao cá quá nhỏ, thời điểm bắt Sò Hắc Tinh, cậu chọn bắt con nhỏ, trân châu bên trong cũng không lớn lắm, lớn lớn bé bé ước chừng chỉ có hơn ba mươi viên. Trước kia những viên trân Châu cậu ăn phải còn lớn hơn so với mấy viên này rất nhiều, đều bị cậu tùy tiện ném ở đảo nhỏ hoặc là trên rạn san hô, cụ thể ném ở rạn san hô nào, cậu cũng không nhớ rõ, Ma Hải quá rộng lớn, không có giới hạn, cậu thường xuyên đi lạc trong Ma Hải, bình thường bơi tới nơi nào thì ở ngay tại chỗ đó.

Trong ấn tượng của Lận Cửu, hình như trân châu càng lớn thì càng đáng giá, cậu ở Ma Hải không thể trở về, cho nên trân châu lớn đến đâu đối với cậu mà nói cũng là vô dụng, không thể ăn cũng không thể dùng, để lại còn chiếm chỗ, so với những viên chân trâu lớn trước kia, mấy viên trân châu nhỏ trước mắt nhìn qua có vẻ khá đáng thương, cầm trong tay không cẩn thận còn bị rơi mất.

Lận Cửu cầm trân châu lên, lâm vào rối rắm, “Hệ thống, mấy viên Hắc Tinh Châu này có đáng giá không?”

[So sánh với phẩm chất trân châu ở nền văn minh địa cầu, Hắc Tinh Châu là tuyệt phẩm, trân châu đỉnh cấp của nền văn minh địa cầu, ngoài đẹp mắt ra thì không có tác dụng khác.]

Lận Cửu sửa đúng lời hệ thống, “Kỳ thật còn có giá trị chữa bệnh.”

[Trân châu của văn minh địa cầu có giá trị chữa bệnh, nhưng không đáng kể.]

Lận Cửu: “…….”

Lận Cửu: “Cho nên, viên Hắc Tinh Châu này có thể bán được bao nhiêu tiền?”

[Sau khi kiểm tra đo lường, hiện tại ký chủ có 33 viên Hắc Tinh Châu, viên lớn nhất có đường kính 26mm, viên nhỏ nhất đường kính 9mm, hệ thống đối chiếu với phẩm chất trân châu của văn minh địa cầu, giá trị mỹ quan cùng dược hiệu, kiến nghị có thể bán với giá 50 triệu.]

Lận Cửu: “…….”

Lận Cửu: “Ngươi định giá theo cơ sở nào? Là trân châu này đen hơn trân châu của người ta, hay là trân châu này tròn hơn của người ta?”

[Định giá theo công hiệu tương ứng.]

Mặc dù công hiệu của Hắc Tinh Châu tốt hơn trân châu địa cầu rất nhiều, nhưng thứ nhìn không thấy sờ không được này, cho dù cậu nói ra cũng chưa chắc có người tin, chỉ có thể chờ người đeo phát hiện công dụng, do đó đề cao giá trị của Hắc Tinh Châu, nhưng đây cũng là việc về sau, hiện tại Hắc Tinh Châu không thể bán với giá cao như vậy được.

*

Lận Cửu ngồi trên sô pha tìm hiểu một phen, lúc này mới mang theo Hắc Tinh Châu ra cửa.

Cửa hàng châu báu thứ nhất Lận Cửu tới là cửa hàng “châu báu Carrey”.

Đừng nhìn cái tên nghe rất nước ngoài, kỳ thật đây là nhãn hiệu trong nước, là một trong năm thương hiệu châu báu đứng đầu cả nước, năm nay bọn họ vừa mới bán ra một dòng sản phẩm trân châu gọi là “Thiên nữ”, chủ yếu đánh vào thị trường phụ nữ trẻ tuổi, đi theo phong cách tươi mát dịu dàng và ưu nhã, tìm nữ diễn viên nổi tiếng Hàn Thư Tình làm người đại diện, từ lúc mở bán đến nay, dòng sản phẩm này rất được phụ nữ trẻ tuổi yêu thích, tên tuổi gần sánh ngang với ba tên tuổi lâu đời.

Sở dĩ Lận Cửu coi trọng tiệm châu báu này, là bởi vì “Carrey” đã nhấc lên “Cơn sốt trân châu”, nói vậy bọn họ nhất định sẽ rất cần trân châu tốt.

Nhưng Lận Cửu nghĩ sai rồi.

Sau khi vào tiệm, cậu đã được nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đón, khi cậu dò hỏi trong tiệm có thu mua trân châu không, nhân viên bán hàng lập tức không còn nhiệt tình như vậy nữa.

Lý Na tận lực dùng ngữ khí khách khí để nói với Lận Cửu, “Chỗ chúng tôi chỉ bán trân châu, không mua trân châu.”

Sau đó lại nhiệt tình đi tiếp đón khách hàng mới, ném Lận Cửu đứng ở nơi đó, Lận Cửu không có cơ hội để lấy trân châu ra.

Lận Cửu không nhiều lời, xoay người rời đi.

Thời điểm ra cửa, cậu còn nghe được Lý Na đang oán giận với đồng nghiệp, “Vận khí của tôi sao lại thế này, nhìn hắn che che giấu giấu tôi còn tưởng là minh tinh lớn nào, kết quả lại là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ trân châu, doanh số tháng này của tôi thật sự quá thảm…..”

Lý Na bị đồng nghiệp lôi kéo, nhìn thấy Lận Cửu đi qua, lúc này cô ta mới ngậm miệng.

Đối diện châu báu Carrey chính là tiệm châu báu có nhãn hiệu lâu đời trong nước, ‘châu báu Lam Tước’, có thể mở cửa hàng ngay đối diện cửa hàng châu báu Carrey, xem ra khí thế của bọn họ cũng rất lớn.

Lận Cửu đứng ở ven đường quan sát, chú ý đến lượng khách đi vào Carrey, rõ ràng nhiều hơn Lam Tước khá nhiều, khách hàng của Carrey hầu hết đều là người trẻ tuổi, còn Lam Tước lại khá bình quân, khách hàng tiến vào Lam Tước, hoàn toàn không hiếu kỳ sự náo nhiệt của Carrey, mục đích của bọn họ rất minh xác, những người này vừa nhìn đã biết là khách hàng quen của Lam Tước.

Trong tiệm Lam Tước đi ra một đám người, người được vây quanh là một người đàn ông trẻ tuổi, thái độ của mỗi người đều thực cẩn thận, người đàn ông tây trang bên cạnh, thường thường sẽ duỗi tay ra che chắn một chút, lo lắng khách vào tiệm sẽ đυ.ng phải người đàn ông trẻ tuổi, thái độ cung kính như vậy, chẳng lẽ là lãnh đạo đang đi thị sát sao?

Đèn xanh sáng lên, Lận Cửu đi qua lối đi bộ, bước nhanh đuổi theo, “Quấy rầy một chút.”

Lối đi bị chặn lại, mọi người cảnh giác đánh giá Lận Cửu, đội mũ đen đeo khẩu trang đen, trong tay cầm một cái hộp giấy.

Lận Cửu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đi đầu, “Ngài là quản lý cao cấp của châu báu Lam Tước sao?”

Kỷ An Sâm liếc mắt nhìn cậu một cái, không thấy được mặt, “Đúng, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Lam Tước có mua trân châu không? Trong tay tôi có một ít trân châu rất tốt, mấy người có cần không?”