Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Tư gia làm chính trị, Tống gia làm kinh doanh, Tư Tự thích âm nhạc, hai nhà đều ủng hộ anh.

Anh đột nhiên bị bệnh, đối với toàn bộ Tư gia và Tống gia đều là đả kích mang tính hủy diệt, sau khi nghe được tin tức này, ông ngoại trực tiếp vào bệnh viện. Thân thể ông bà nội còn tính khá tốt, nghe được tin này cũng bạc trắng đầu, mỗi ngày đều liên hệ với chuyên gia trong và ngoài nước, hy vọng có thể trị được bệnh cho cháu nội.

Ba cũng bớt thời gian tới bệnh viện thăm anh, về nhà còn phải làm như không có việc gì, không thể biểu hiện rõ ràng trước mặt vợ.

Cả đời ông ngoại chỉ có duy nhất một người con gái, cũng chỉ có một người cháu ngoại là Tư Tự, gia nghiệp to lớn như vậy chỉ có thể do Tư Tự tiếp nhận, Tư Tự thích âm nhạc, ông ngoại để anh yên tâm làm việc mình thích, ông ngoại còn sống một ngày, liền giúp anh chăm sóc công ty một ngày, ai có thể nghĩ tới, đột nhiên truyền đến tin dữ như vậy, ông ngoại cũng nhanh chóng ngã xuống.

Tư Tự đưa văn kiện đã ký xong cho thư ký Kim, “Tôi sẽ suy xét, ông ngoại bên kia, mong thư ký Kim quan tâm nhiều hơn.”

“Ngài yên tâm.”

Thư ký Kim cầm văn kiện, rất nhanh đã rời đi.

Giang Khả nhấc tay mang theo hai hộp đồ ăn, “Tôi mang đồ ăn ngon đến cho cậu này…..”

“Là thứ gì? Anh cũng phải xem xem là thứ gì.” Một người đàn ông ăn mặc tây trang nghiêm túc từ bên ngoài tiến vào.

Tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, Giang Khả “soạt” một chút giấu hai hộp đóng gói ra phía sau, “Anh….., anh đến từ khi nào thế?”

Giang Kiềm mặt vô biểu tình, “Em đang cầm thứ gì?”

Giang Khả lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không có gì.”

Giang Kiềm duỗi tay, “Đưa ra đây.”

Giang Khả lui về phía sau, “Thật sự không có gì cả.”

Giang Kiềm trầm mặt, “A Khả, em không còn nhỏ, làm việc phải biết rõ hậu quả, hiện tại Tư Tự không thể tùy tiện ăn bậy, em đừng lăn lộn cậu ấy nữa.”

Giang Khả ngập ngừng, “Em, em không lăn lộn.”

Giang Kiềm đi lên trước, “Vậy em đang cầm cái gì trong tay? Cho anh xem.”

Giang Khả lui đến góc tường, bảo hộ chặt chẽ hộp đóng gói ở phía sau, “Không cho, thứ này em phải rất vất vả mới có được!”

“Lại lấy thứ đồ lung tung rối loạn gì? Mấy ngày trước A Tự ăn đồ ăn em mang tới đã phải vào phòng cấp cứu một lần, em còn muốn lăn lộn?” Giang Kiềm răn dạy hắn, duỗi tay đoạt túi trong tay Giang Khả.

“Lần này thật sự là thứ tốt, em phải tốn giá cao mới mua được!”

Một người đoạt một người trốn, túi trong tay Giang Khả “Bang” một tiếng rơi trên mặt đất.

Giang Khả nhìn mỹ thực mình bảo hộ một đường bị rơi trên mặt đất, lo lắng, sợ hãi, ủy khuất, tất thảy đều nhanh chóng nảy lên, “Em chỉ muốn cho A Tự ăn một chút thôi mà, sao lại khó như vậy?! Anh xem cậu ấy gầy thành cái dạng gì, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng, cậu ấy có thể sống được sao?! Cái gì mà tổn thương rồi khối u, đều là gạt người! A Tự chỉ là không ăn được thức ăn, chỉ cần ăn được đồ vật cậu ấy sẽ tốt lên! Cậu ấy nhất định rất muốn ăn!”

Hốc mắt Giang Khả đỏ bừng, hắn không tin A Tự sẽ mắc bệnh, trước đó không lâu A Tự còn đang tổ chức buổi biểu diễn, hoàn toàn không có vấn đề gì, không có khả năng nói mắc bệnh liền có thể mắc bệnh!

Tư Tự không thể ăn thức ăn trong rất nhiều ngày, Giang Khả sốt ruột, liền đi vào trong cửa hàng làm những món mà Tư Tự thích ăn, Tư Tự ăn một lát, kết quả nôn ra đến mức dạ dày chảy máu phải vào phòng cấp cứu, lúc ấy Giang Khả cũng bị dọa ngốc.

Mắt thấy Tư Tự càng lúc càng gầy, Giang Khả thực sợ hãi, tìm mọi cách để Tư Tự có thể ăn gì đó, chỉ cần có thể ăn, cậu ấy có thể khang phục.

Tư Tự bị ồn ào đến đau đầu, “Đừng cãi nhau nữa. A Khả, lần này cậu mang cho tôi cái gì thế, tôi đang rất đói.”

Anh rất đói bụng, nhưng lại không ăn được bất cứ thứ gì.

Đôi mắt Giang Khả lóe lên, nhặt hộp đóng gói trên mặt đất rồi đặt lên tủ đầu giường, cẩn thận lấy một hộp ra nhìn, hộp còn hoàn hảo, không bị rơi hỏng, chỉ là bày biện bên trong đã có chút loạn, không quá đẹp mắt.

Giang Kiềm vừa thấy Giang Khả cư nhiên mang sashimi tới, tức giận đến mức não đau, ngay cả người khỏe mạnh cũng có người không ăn được sashimi, huống chi là người bệnh.

“A Tự, cậu đừng làm loạn với nó nữa, thân thể cậu như vậy còn ăn cái gì sashimi?” Giang Kiềm thực lo lắng Tư Tự ăn xong sẽ xảy ra vấn đề.

Giang Khả cố ý quay lưng lại với đại ca, mở nắp hộp trong suốt ra, “A Tự, cậu ăn nhanh lên, đây là thứ tốt, ăn rất ngon.”

“Đây là thịt cá gì? Hình như tôi chưa từng thấy bao giờ?” Tư Tự bị màu sắc tươi đẹp lại đặc biệt của thịt cá hấp dẫn.

“Đúng là chưa gặp qua, nghe nói gọi là Ngân La Ngư, ăn cực kỳ ngon, cậu ăn thử đi.” Giang Khả thúc giục.

Giang Kiềm muốn đoạt đũa của Tư Tự, nhìn thấy thịt cá tươi đẹp như vậy, hắn cũng hơi kinh ngạc, sau đó chính là một trận quở trách.

“Giang khả, em điên rồi đúng không? Cá chưa từng thấy cũng chưa từng ăn qua, em còn dám đưa tới để A Tự ăn? Thịt cá rực rỡ như vậy, nếu có độc thì phải làm sao bây giờ? Nếu là loại cá quý hiếm thì sao? Em có thể dài một chút đầu óc không hả!”

Giang Khả cực kỳ nghẹn khuất, “Không phải loài quý hiếm, em đã kiểm tra rồi, cũng đã hỏi thăm qua, căn bản không tìm được loại cá này! Cũng không có độc, em và lão Phương đều đã nếm thử, nếu có độc bọn em khẳng định đã bị độc chết trước rồi!”

“Không có việc gì, để tôi nếm thử.” Tư Tự gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong miệng.

Hai anh em đồng thời im tiếng, đều lo lắng chờ phản ứng của Tư Tự, Giang Kiềm sợ anh khó chịu, cầm cái túi kéo về phía mình.

Tư Tự nhai nuốt tinh tế, hương vị vô cùng tươi ngon tràn ngập trong khoang miệng, thân thể đang trong trạng thái khô héo giống như được phủ lên một tầng sinh cơ, cảm giác đói khát điên cuồng thổi quét, mỗi một tế bào đều đang điên cuồng kêu gào vì đói khát, Tư Tự lại gắp thêm một miếng bỏ vào trong miệng.

Nhấm nháp mỹ vị như thế, là một loại hưởng thụ vô cùng kỳ diệu, chờ đến khi phản ứng lại, anh đã ăn hết một hộp sashimi.

Giang Khả và Giang Kiềm đều king ngạc không nhẹ.

Tư Tự ăn hết một hộp sashimi, cư nhiên không bị nôn!

Giang Khả cẩn thận dò hỏi, “Có khó chịu không?”

Tư Tự lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên tủ đầu giường, “Còn không? Tôi còn chưa ăn no, vẫn rất đói.”

Giang Khả bị dọa không nhẹ, hắn mang hai hộp tới đây, một hộp cho Tư Tự, một hộp khác cho chính mình, mỗi hộp đều có không ít thịt cá.

“Không, không thể ăn quá nhiều đi?” Giang Khả sợ hãi.

Giang Kiềm nói: “Cậu đói bụng lâu như vậy, dạ dày lại không tốt, không thể ăn quá nhiều sashimi trong một lần, để tôi gọi người trong nhà đưa một chén cháo gạo kê tới cho cậu.”

Thực mau cháo gạo kê đã được đưa tới, Tư Tự ăn thử một chút, cảm thấy khá ổn.

Tin tức Tư Tự có thể ăn lập tức đã truyền đến tai ba người lớn trong nhà, ba Tư và người đại diện của Tư Tự là Văn Khâm cũng đều nhận được tin tức, buông công việc trong tay xuống nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Có thể ăn được thức ăn, có nghĩa là thân thể đang khôi phục, kế tiếp chỉ cần giải quyết vấn đề u não là được.

Đêm nay, Tư Tự ăn một hộp sashimi, lại ăn thêm một chén cháo nhỏ, điều này làm Tư Gia và Tống gia đều nhìn thấy được hy vọng.

Chỉ là, vui mừng như vậy chỉ có thể duy trì đến sáng sớm ngày hôm sau, Tư Tự ăn bữa sáng xong lại bắt đầu cảm thấy không khỏe.

Người hai nhà lo lắng sốt ruột chạy tới bệnh viện.

Dạ dày Tư Tự thật sự không tốt, không thể chịu được nhiều lần lăn lộn, chỉ cần anh không ăn cái gì liền sẽ không buồn nôn, bác sĩ kiến nghị Tư Tự không nên miễn cưỡng chính mình tiếp tục ăn thức ăn, nếu tiếp tục, sợ là dạ dày anh sẽ xảy ra vấn đề.

Bác sĩ hỏi Tư Tự hôm qua đã ăn cái gì, biết được anh đã ăn sashimi và cháo, bác sĩ và các trưởng bối đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

Tư Tự đã suy yếu đến mức này, cư nhiên có người dám cho anh ăn sashimi?

Giang Khả tránh trong đám người không dám lên tiếng, hận không thể trực tiếp đào một cái động để chạy trốn.

Bác sĩ cẩn thận dò hỏi: “Trước đó lúc ăn sashimi cậu không cảm thấy không khỏe, cho nên lúc này cậu mới ăn cháo đúng không?”

Sáng nay Tư Tự cũng ăn cháo, nhưng lại không ăn được.

Bác sĩ nhận được câu trả lời khẳng định, cũng có chút không hiểu rõ, người có tì vị suy yếu là không thể ăn sashimi, nếu cố tình ăn rất có thể sẽ bị tiêu chảy nghiêm trọng và nôn mửa, nhưng Tư Tự lại không giống, ngược lại còn ăn hết một chén cháo gạo kê, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tư Tự bị mang đi kiểm tra toàn thân, kết quả biểu hiện ra, cơ năng thân thể đã tốt hơn ngày hôm qua, tinh thần của Tư Tự cũng tốt hơn hôm qua rất nhiều, nằm viện lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái như thế.

Tư Tự nói: “A Khả, cậu còn loại cá kia không?”

Người khác nghe cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng Tư Tự đã tự mình ăn qua, biết được cảm giác thoải mái khi thịt cá tiến vào trong bụng, anh muốn thử lại lần nữa.

“Có, tôi đi lấy ngay đây.” Giang Khả lái xe về trong tiệm lấy sashimi Ngân La Ngư, thuận tiện mang theo một phần cháo gạo kê.

Trong phòng bệnh có không ít người, bọn họ tận mắt nhìn thấy Giang Khả mở nắp hộp, lộ ra thịt cá tươi đẹp chưa từng thấy ở bên trong.

Trước tiên Tư Tự ăn sashimi, nuốt xuống thịt cá, anh không có bất kỳ cảm giác không khỏe nào, ăn sashimi xong, Tư Tự lại uống thêm một chén cháo gạo kê, vẫn như cũ không có việc gì.

Đây có nghĩa là gì? Có nghĩa là con cá này mới chính là đại công thần!

Ông cụ Tống kích động đứng lên khỏi xe lăn, “A Khả, cháu mua cá ở đâu? Ông sẽ đi mua một ít về cho A Tự.”

Chỉ cần có thể ăn, là có thể bổ sung năng lượng, thân thể cũng có thể khôi phục, ông cụ Tống hận không thể đi mua cá ngay lập tức.

Giang Khả cũng rất vui vẻ, “Lão gia tử trước tiên ngài đừng kích động, cá này ngài không mua được đâu, còn phải để con tự đi mua. Cá này rất hung mãnh, toàn bộ đầu bếp trong tiệm cộng thêm cả con, cũng không thể đánh thắng được con cá này, nó nhảy lên cắn người, vẫn may người bán cá tự mình động thủ, một đao trực tiếp ‘răng rắc’.”

Không khí ngưng trọng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bác sĩ kiến nghị Tư gia mang thịt cá đi kiểm tra đo lường, thịt cá tươi đẹp như thế, trước kia chưa từng thấy qua, nếu không có hại đương nhiên là tốt nhất.

Tư gia cũng có suy nghĩ này, Giang Khả lại đi một chuyến, lấy thịt cá đi kiểm tra đo lường.

Kết quả kiểm tra đo lường làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Loại cá này có giá trị dinh dưỡng rất cao, vượt xa hải sản bình thường khác, bên trong không phát hiện vật chật có hại, nhưng lại phát hiện rất nhiều protein và nguyên tố vi lượng, trong đó hàm lượng cao nhất là selen, nguyên tố vi lượng selen là một chất rất quan trọng đối với cơ thể người, cũng đặc biệt có ích đối với tình huống hiện tại của Tư Tự.

*Selen là một trong những loại khoáng chất thiết yếu cho cơ thể, giúp bảo vệ cơ thể chống lại nhiễm trùng và bệnh mãn tính, đồng thời cũng tham gia vào quá trình chuyển hóa, điều hỏa quá trình sản xuất hormone tuyến giáp.

Ngay cả bác sĩ cũng phải king ngạc cảm thán, loại cá có dinh dưỡng cao như vậy, trước kia bọn họ chưa từng nghe qua.

Tư gia và Tống gia đều rất cao hứng, thúc giục Giang Khả nhanh chóng đi mua cá, càng nhiều càng tốt.

Loại cá này không chỉ tốt cho người bệnh, người già ăn vào cũng có thể sống lâu hơn, trẻ con ăn vào khỏe mạnh thân thể, đây là cá bảo tàng, ngay cả bác sĩ chủ trị cho Tư Tự cũng muốn hỏi Giang Khả mua loại cá này ở chỗ nào, hắn muốn mua về để đứa nhỏ trong nhà ăn một chút.

Giang Khả cực kỳ cảnh giác, đối mặt với truy hỏi của một đám bác sĩ và hộ sĩ, hắn cực kỳ kín miệng.

Lận Cửu nói, cá này là do cậu ta vô ý câu được, số lượng nhất định không nhiều, nếu bị người khác mua đi, A Tự phải ăn cái gì?

Không được không được, tuyệt đối không thể để người khác biết cá này ở trong tay Lận Cửu.

Hai nhà Tư, Tống thấy vẻ mặt cảnh giác của Giang Khả, không hỏi nhiều nữa, chờ nhân viên y tế rời đi bọn họ mới hỏi nguyên nhân.

“Cá này người bán vô ý phát hiện trong lúc câu trên biển, số lượng không nhiều…. Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này nữa, tôi đi hỏi thăm người bạn bán cá kia, nhanh chóng mua sạch cá trong tay cậu ta, nếu không cậu ta sẽ ăn hết cá mất.” Giang Khả nói xong liền đi ra ngoài.

Ông cụ Tống đi theo thúc giục, “Vậy cháu đi nhanh lên đi, đừng sợ đắt, đắt đến đâu ông đều mua.”

Giang Khả đáp lại, người đã chạy không thấy bóng dáng.
« Chương TrướcChương Tiếp »