Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Tôi Không Phải Người Nữa

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Trương tổng cười lạnh một tiếng, “Cậu có thể nghĩ ra biện pháp gì? Hành vi của cậu đã vi phạm nghiêm trọng quy định, công ty sớm đã quyết định phong sát cậu, cậu không thể ca hát, không có nguồn thu, cậu lấy cái gì để trả hơn 80 triệu?”

“Hợp đồng cậu ký với công ty còn thời hạn 11 năm, cậu biết bị phong sát 11 năm có nghĩa là gì không? Có nghĩa là cậu đã bị xóa tên vĩnh viễn trong giới giải trí! Giới giải trí không có chỗ cho cậu dừng chân! Cậu còn trẻ, thật sự cam tâm tình nguyện đeo khoản nợ khổng lồ sau đó bị phong sát sao?”

Trương tổng hòa hoãn khuyên cậu, “Cậu là một hạt giống tốt, chỉ cần cậu đồng ý, chuyện phong sát tôi có thể đi hòa giải giúp cậu, cũng có thể nâng đỡ để cậu hồng lên. Cậu còn trẻ, không cần tự chặt đứt tiền đồ, trở về nghĩ kỹ lại đi, nghĩ thông suốt thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Lận Cửu: “Không cần nghĩ, tôi không muốn.”

Lận Cửu nâng bước rời đi, sau lưng truyền đến thanh âm phẫn nộ của Trương tổng, “Vậy cậu chờ bị phong sát đi! Trong một tháng nếu cậu không trả được số tiền này, tôi có thể trực tiếp đưa cậu vào nhà giam!”

Lận Cửu mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác, nhìn thấy bên cạnh có thùng rác, cậu trực tiếp nhét áo khoác vào, mặc áo sơ mi rời đi, vừa nhấc đầu, cậu đã đối diện với tầm mắt của người đang chờ trước thang máy.

Lận Cửu: “…….”

Lận Cửu không biết Lăng Trần đã đứng đó bao lâu, người này hẳn là đã thấy hành động ném quần áo của cậu.

Lăng Trần ấn mở thang máy, Lận Cửu đi vào, Lăng Trần đi theo sau.

Lăng Trần không hỏi gì cả, nhân phẩm Trương tổng thế nào, ở công ty ít nhiều có thể nghe được một ít.

Hai người cũng không nói chuyện, nhìn tầng lầu không ngừng biến hóa.

Thang máy đi tới tầng năm, Lăng Trần mở miệng, “Đội mũ đeo khẩu trang đi.”

Tin tức Lận Cửu trở về, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã truyền khắp công ty, mọi người đều đang tò mò không biết cậu sẽ bị xử lý thế nào.

Cô gái ở khu tiếp tân là một cái loa lớn, cô ấy chỉ cần rống to ở trong nhóm công ty “Tôi bị thịnh thế mỹ nhan của Cửu Ca bạo kích”, không tới một phút đã một truyền mười mười truyền trăm, tin tức Lận Cửu tới công ty đã được mọi người biết, ngay cả Lăng Trần luôn trốn trong phòng tập đàn cũng biết được.

Thang máy dừng ở tầng một, Lận Cửu muốn đi ra, lại bị Lăng Trần gọi lại, “Trực tiếp xuống bãi đỗ xe đi, tôi đưa cậu về.”

Lận Cửu không nhìn hắn, “Không cần, tôi gọi xe là được.”

Lăng Trần: “Tin cậu trở về đã bị truyền ra, cậu phải cẩn thận các antifan quá khích.”

Lận Cửu: “…….”

Đi theo Lăng Trần xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm ngầm, lên xe của hắn.

“Thực xin lỗi.” Lận Cửu nợ hắn một lời xin lỗi.

Lăng Trần cười một tiếng, “Không cần xin lỗi, không phải cậu sai.”

Từ tin tức tra được từ tối hôm qua, sau khi nhóm giải tán, người duy nhất không chịu ảnh hưởng ngược lại còn vô cùng thuận buồm xuôi gió chỉ có Đoạn Thừa Chu.

Một năm này Lăng Trần cơ hồ không có thông cáo nào, Hỏa Duy bị sắp xếp cho đi đóng phim, tham gia một web drama huyền huyễn, kỹ xảo tệ hại, cốt truyện không sáng tạo, kỹ thuật diễn khiến người xem phát tác ung thư xấu hổ, trong phim ngoại trừ Hỏa Duy, nam nữ chính đều là người mới, đây hoàn toàn là đang tiêu hao nhân khí của Hỏa Duy.

“A Duy đã đổi người đại diện, hiện tại người đại diện của cậu ấy mang không ít người mới, tài nguyên trong tay hữu hạn, tài nguyên tốt thì không có nhiều.”

Lận Cửu trầm mặc nghe, “Cậu thì sao? Có tính toán gì không?”

Lăng Trần cười cười, “HIện tại người gặp vấn đề lớn nhất là cậu, nếu có yêu cầu thì cứ việc mở miệng.”

Lận Cửu nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, “Cảm ơn, tôi sẽ tự nghĩ cách.”

Năm 16 tuổi cậu đã bị người tìm kiếm tài năng của Sang Tinh khai quật, ký hợp đồng với Sang Tinh, vừa ký chính là 15 năm.

Lúc ấy ông nội nhận nuôi cậu đã qua đời, phòng ở cũng bị con trai của ông nội lấy đi, cậu không có nhà, ngoại trừ trường học, cậu không có chỗ để đi, cậu không có tiền ăn cơm, đi học cũng dựa vào học bổng, chỉ cần có thời gian, cậu sẽ đến quán bar ca hát, làm công nuôi sống chính mình, dưới tình huống như thế, khi “Sang Tinh” tìm cậu, muốn ký với cậu, trong lúc huấn luyện còn trả tiền lương, có ký túc xá, Lận Cửu không chút do dự ký xuống.

Lúc ấy cậu suy nghĩ rất đơn giản, có cơm ăn, có thể đọc sách, cậu liền thỏa mãn.

Chẳng sợ sau đó cậu phát hiện, giới giải trí cũng không thích hợp với mình, cậu vẫn cắn răng kiên trì, tờ giấy hợp đồng kia chính là giấy bán thân của cậu, chẳng sợ lại khó, cậu cũng muốn cắn răng kiên trì cho tới khi hợp đồng hết hạn.

Hiện tại cậu không muốn kiên trì nữa, cậu không nghĩ sau khi mất đi tự do, cậu còn phải bán đi thứ duy nhất thuộc về mình là thân thể, so với để chính mình lâm vào vũng lầy, cậu tình nguyện trở về Ma Hải, một mình cô độc chết già ở bên kia.

Phong sát đối với cậu mà nói, kỳ thật cũng khá tốt.

Lăng Trần đưa Lận Cửu đến cửa tiểu khu rồi rời đi.

*

Lận Cửu không ăn bữa sáng, hiện tại đã sắp đến giữa trưa, cậu rất đói bụng.

Cậu để hệ thống thả ao cá ra, vật lộn với đàn Ngân La Ngư hung mãnh một phen, cậu rốt cuộc đã thành công ăn được thịt cá.

Lần này Lận Cửu ăn cả tủy cá, đầu và xương cá bị hệ thống thu về, trong tài khoản có thêm 1 điểm Ma Trị.

“Hệ thống, ngươi có thể biến ra tiền không?”

[Ký chủ, tôi có thể biến thành người không?]

Lận Cửu: “……..”

Hiện tại toàn bộ đầu óc của Lận Cửu đều là tiền tiền tiền, thịt Ngân La Ngư tươi ngon đến đâu đều không còn thơm nữa, cậu ăn không có mùi vị gì.

Lận Cửu không ăn hết 1 con Ngân La Ngư dài trên một mét, sau khi cắt toàn bộ thịt cá, phần thịt không ăn hết cậu bỏ vào hộp giữ tươi, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, bỏ vào ngăn đá tủ lạnh, giữ lại để bữa sau ăn tiếp.

Đóng cửa tủ lạnh, Lận Cửu đột nhiên dừng lại, xoay người kéo tủ lạnh ra, lấy hộp Ngân La Ngư vừa bỏ vào ra, nhìn thịt cá đỏ tươi, Lận Cửu có một ý tưởng.

Cậu dùng di động tra cứu nhà hàng hải sản tốt nhất thành phố A, phần lớn nhà hàng được đánh giá cao đều là chuỗi nhà hàng lớn, quy trình nhập hàng rất cầu kỳ, con đường nhập hàng cũng cố định, yêu cầu về phẩm chất và lai lịch của hải sản cũng rất cao.

Người tới nơi đó ăn hải sản, nhấm nháp mỹ vị là thứ yếu, quan trọng nhất chính là thể hiện sự giàu có của bản thân.

Cá của Lận Cửu là cá “Không hộ khẩu”, không rõ lai lịch, không rõ chủng loại, nhà ăn cao cấp chưa chắc đã dám mạo hiểm nếm thử, không mua cũng thôi, vạn nhất bọn họ coi loại cá này thành giống loài mới để nghiên cứu thì thực sự rất phiền toái.

Lận Cửu cần tìm một nhà hàng có cấp bậc không tồi, đồng thời phải chú trọng khẩu vị, cậu ăn hải sản lâu như vậy, đối với hương vị hải sản ở Ma Hải, cậu rất có tin tưởng.

Lận Cửu tìm kiếm trong các nhóm review đồ ăn, trong những nhóm này, những ‘kẻ tham ăn’ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ quán ăn tốt nào, không xem số sao, không xem quy mô, chỉ cần ăn ngon là được, cho dù là quán nhỏ như hạt mè, chỉ cần hương vị tốt, sẽ có người giới thiệu.

Sau một phen tìm tòi, Lận Cửu đã thành công tỏa định được một nhà hàng —— Bách Khả Loan.

Cửa hàng này cơ hồ phù hợp với toàn bộ yêu cầu của Lận Cửu, bối cảnh lịch sự tao nhã, chú trọng khẩu vị, cửa hàng tư nhân, chỉ một cửa hàng, không còn chi nhánh.

Thông qua những bình luận trong nhóm ‘đồ tham ăn’, ông chủ của Bách Khả Loan là một phú nhị đại không thiếu tiền, bản thân ông chủ chính là một đồ tham ăn có thâm niên, mở cửa hàng này chủ yếu để phục vụ chính mình, tiếp theo mới là kiếm tiền, nguyên liệu nấu ăn trong quán đều phải đảm bảo mới mẻ, trước khi lên bàn ăn, đồ ăn đều phải được thông qua vị giác của ông chủ.

Nhà hàng Bách Khả Loan được nhóm đồ tham ăn đánh giá rất cao, ông chủ cũng đủ kỳ ba, Lận Cửu quyết định chính là nhà hàng này.

Lấy một ít đá viên từ trong tủ lạnh ra, lấy máy nghiền đá đem đá cắt thành băng vụn, sau đó đổ vào trong hộp giữ tươi.

Cậu lấy thịt Ngân La Ngư ra khỏi tủ lạnh, rửa sạch dụng cụ cắt gọt cùng với thớt gỗ, cắt thịt Ngân La Ngư thành từng miếng nhỏ, dày mỏng đều đều, từng miếng vừa ăn, sau đó bày thịt cá đã cắt sẵn lên vụn băng, lấy thêm mấy cái tăm xỉa răng, bọc màng giữ tươi lên, bỏ vào trong hộp giữ nhiệt.

Trong nhà không có rau củ, không thể bày biện nhiều, chỉ có thể trực tiếp bày biện thịt ra như vậy.

Ông nội nhận nuôi Lận Cửu từng làm bếp trưởng trong một khách sạn lớn, Lận Cửu đi theo ông nội lớn lên, mưa dầm thấm đất, trù nghệ của cậu tốt hơn người thường rất nhiều.

Lận Cửu ăn mặc chỉnh tề, sau đó mang hộp giữ nhiệt ra cửa.

Gọi xe đến Bách Khả Loan, lúc này đã hơn ba giờ chiều, thời gian này trong tiệm không có khách, người phục vụ còn đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối, Lận Cửu xách theo hộp giữ nhiệt vào cửa.

Người phục vụ phát hiện cậu, chủ động đi tới, “Chào tiên sinh, hiện tại còn chưa tới thời gian tiếp đãi bữa tối, ngài có thể đến sau 5 giờ chiều.”

Lận Cửu đội mũ đeo khẩu trang, một đầu tóc đen dài cực kỳ gây chú ý, “Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, ông chủ cửa hàng có ở trong tiệm không?”

Người phục vụ không nhìn được diện mạo của Lận Cửu, chỉ cảm thấy thanh âm cậu rất dễ nghe, “Ông chủ thường đến vào buổi tối, nếu ngài có việc gấp, chúng tôi có thể giúp ngài gọi điện cho ông chủ, nếu không vội, ngài cũng có thể đi vào cửa hàng chờ thêm một chút.”

Lận Cửu chọn đến nơi này là không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy, ở trước mặt khách hàng đẩy mạnh tiêu thụ hải sản không rõ nguồn gốc thì hình như có chút không ổn.

Lận Cửu nghĩ nghĩ, “Bếp trưởng của cửa hàng có ở đây không?”

Thời gian này, bếp trưởng hẳn đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.

Người phục vụ có chút khó hiểu, “Xin hỏi ngài tìm bếp trưởng chúng tôi có chuyện gì không ạ?”

“Tôi bắt được một loại cá biển, hương vị cực kỳ tốt, muốn hỏi xem ông chủ của các anh có muốn hay không, nếu ông chủ không ở đây, bếp trưởng cũng được, tôi có mang theo một ít thịt cá, có thể để bếp trưởng ăn thử.” Lận Cửu giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên.

Người phục vụ không nghĩ tới, người này dáng người tốt như vậy, quần áo cũng rất nghiêm chỉnh, không nghĩ tới lại là một nhân viên tiêu thụ cá biển, người tiêu thụ như vậy mỗi ngày các cô đều có thể nhìn thấy, trong tình huống bình thường những thứ bọn họ mang tới không phải hàng tốt, ông chủ các nàng lại tương đối bắt bẻ, thứ hải sản không biết lấy từ đâu này, ông chủ nàng hầu như đều không lấy.

Ngữ khí của người phục vụ cực kỳ khách khí, lời nói lại trắng ra, “Sắp tới thời gian phục vụ bữa tối rồi, bếp trưởng đang rất bận, có lẽ không có thời gian để ra ngoài gặp ngài.”

Cửa kính bị người đẩy ra, một thanh niên mặc tây trang hưu nhàn nhanh chóng đi vào, ngón tay còn móc một chùm chìa khóa, vừa vào cửa đã kêu lên, “Lão Phương, đã chuẩn bị xong hải sản tươi chưa?”

“Xong rồi xong rồi.”

Người đàn ông trung niên mập mạp mặc trang phục đầu bếp đi ra từ bên trong, trong tay còn mang theo một cái hộp đã được đóng gói sẵn, nhanh chóng đưa cho thanh niên.

Giang Khả nhận hộp sau đó nhìn thoáng qua, “Là cá vây xanh sao?”

Phương Càn Khôn lộ ra nụ cười đầy thịt mỡ, “Vâng, là phần thịt bụng.”

Giang Khả không nói gì nữa, mang theo hộp đã đóng gói sẵn xoay người liền đi.

Thời điểm đi qua người Lận Cửu và nhân viên phục vụ, liếc mắt nhìn Lận Cửu một cái, không thấy được mặt, chỉ nhìn thấy một đầu tóc dài đen nhánh.

Giang Khả dừng chân, “Sao vậy? Đứng đây làm gì?”

Người phục vụ vội vàng cúi đầu gọi ông chủ, “Vị tiên sinh này muốn bán cá biển, tôi đang mời anh ta rời đi.”

Giang Khả thuận miệng hỏi, “Cá gì thế?”

Chân đã sớm bước ra, hiển nhiên không có quá nhiều hứng thú đối với loại cá này.

Lận Cửu vội vàng nói: “Ngân La Ngư, ăn rất ngon.”

Giang Khả lại lần nữa dừng chân, đối với đồ tham ăn mà nói, bọn họ không chịu nổi nhất chính là ba chữ “Ăn rất ngon”, tiếp theo chính là tên loại cá chưa từng nghe qua.

“Cá gì cơ?” Giang Khả hoài nghi mình nghe lầm, cư nhiên có loại cá hắn chưa từng nghe tên.

“Ngân La Ngư. Tôi đi câu ngoài biển, trong lúc vô ý phát hiện loại cá này, vẩy cá màu bạc, tôi tìm kiếm trên mạng cũng không tìm được nó là cá gì, cho nên đã tự đặt tên cho nó, thịt cá cực kỳ tươi ngon, ngài nếm thử sẽ biết.”

Thời điểm nói chuyện, Lận Cửu đã nhanh chóng mở hộp giữ nhiệt sau đó lấy hộp giữ tươi ở bên trong ra, kéo màng giữ tươi, lấy tăm xỉa răng đã chuẩn bị từ trước đưa qua, chỉ chờ Giang Khả nếm thử.
« Chương TrướcChương Tiếp »