EDIT: HẠ
Lận Cửu: “Phố cũ ở Thành Tây, cửa hàng của tôi tên là ‘Ma Ngư’.”
Giang Khả: “Được, chúng tôi qua ngay.”
Lận Cửu: “Mai lại đến, ngày mai mới khai trương, hôm nay tôi muốn thu dọn cửa hàng.”
Giang Khả: “Chúng tôi dọn dẹp với cậu, chờ hải sản của cậu cứu mạng.”
Lận Cửu nhìn thời gian, hiện tại về dọn dẹp, buổi chiều hẳn là có thể khai trương đi? Có cửa hàng nào khai trương vào chiều tối sao?
“Được, vậy các anh tới đây đi, tôi về cửa hàng chuẩn bị một chút.”
Giang Khả cực kỳ kích động, cắt đứt điện thoại liền thúc giục, “Mau mau mau, chúng ta đến quán của cậu ta ăn cơm, hẳn là có thể ăn được món ngon khác.”
Tư Tự lấy Hắc Tinh Châu ra khỏi hộp giấy, tìm một cái hộp mềm mại rồi đặt vào, để ở trong phòng có chút không yên tâm, anh bỏ hộp vào trong két sắt, cẩn thận khóa kỹ mới yên tâm.
Một loạt thao tác này làm Giang Khả đứng bên cạnh nhìn ngây ngốc, “Không phải chứ, rốt cuộc thứ này là thật hay giả?”
“Là thật.” Khóe môi Tư Tự mang ý cười, đi thay quần áo chuẩn bị ra cửa.
Chân Giang Khả mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, “Đây đây đây…. Nếu thứ này là thật, vậy thì nó đáng giá bao nhiêu tiền?!”
Thần sắc Văn Khâm nghiêm túc, “Nếu là hàng thật, vậy tuyệt đối không thể nhận, tôi đi hỏi công ty chuyển phát nhanh một chút, xem có thể hỏi được địa chỉ người gửi không.”
Tư Tự thay xong quần áo đi ra, “Không cần, chuyện này anh không cần quan tâm, tôi sẽ tự xử lý.”
Từ lúc xuất đạo tới nay, Tư Tự chưa từng nhận quà từ fans, đồ vật quý trọng như vậy, càng không thể nhận, nếu anh muốn tự đi xử lý, Văn khâm cũng không hỏi nhiều nữa.
*
Kỳ thật trong tiệm không cần quét tước, người của công ty nội thất đã hỗ trợ quét tước rồi.
Nơi Lận Cửu cần dọn dẹp là lầu hai và lầu ba, trước kia hai vợ chồng già sống ở lầu hai, lầu ba cho người khác thuê, lầu một là cửa hàng bữa sáng, hiện tại lầu một đã rực rỡ hẳn lên, lầu hai và lầu ba vẫn còn nguyên dáng vẻ ban đầu.
Lận Cửu click mở bản vẽ trang trí.
[Nhắc nhở của hệ thống: Bản vẽ trang trí mở ra, sẽ trực tiếp hoàn thành trang trí, có muốn trang trí quán ăn không?]
“Có.”
[Mời lựa chọn vị trí cần trang trí.]
“Lầu hai và lầu ba.”
[Trang trí lầu hai và lầu ba, có chắc chắn không?]
“Chắc chắn.”
[Bắt đầu trang trí…….]
[Trang trí kết thúc.]
Lận Cửu: “?????”
Nhanh như vậy? Sao lại không nghe thấy động tĩnh nào vậy?
[Có muốn điều chỉnh bài trí ở lầu một không?]
Lận Cửu: “Lầu một cũng cần điều chỉnh sao?”
[Sau khi điều chỉnh sẽ càng có mỹ quan hơn, tạo cảm giác thoải mái, khỏe mạnh, sẽ có cảnh nước chảy, thuận tiện để hệ thống khống chế toàn bộ cửa hàng, không cần ký chủ phải lo lắng xử lý.]
“Điều chỉnh.”
Mấu chốt nhất chính là khỏe mạnh, mặt khác đều là thứ yếu.
Tạo cảnh cá sống phải thường xuyên cho cá ăn, đổi nước, sục oxy, tiêu độc, tương đối phiền phức, có hệ thống phụ trách, Lận Cửu thật ra lại bớt lo.
Cửa gỗ sơn hồng ở lầu một đã được dỡ xuống, đổi thành một cái cửa gỗ đơn giản giữ nguyên màu gốc, vị trí cửa nằm sát bên trái, bên phải là mặt tường, mặt tường cũng đã được thiết kế lại, những ô vuông nhỏ được làm thành mặt tường sáng màu, trên tường có một cái cửa sổ giả khá lớn, cửa sổ được thiết kế rỗng, dày hơn bức tường một chút, cảnh quan bên trong có đá xanh, cổ thụ, cá bơi, không lớn, nhưng rất tinh xảo.
Giữa cửa ra vào và cửa sổ treo một tấm biển hình chữ nhật, mặt trên ghi, “Cửa hàng Ma Ngư.”
Các phòng ở phố cũ nằm thẳng, Lận Cửu đặt quầy thu ngân và phòng bếp ở phía bên phải, bên trái gần tường bày biện năm cái bàn gỗ thô rất dài, bàn dài đặt hai cái ghế dài đủ để hai người ngồi, trên ghế được lót một tầng đệm sáng màu.
Chỗ sâu nhất bên tron có một phòng riêng độc lập, phòng được thiết kế tỉ mỉ, là nơi Lận Cửu thích nhất.
Không có nhiều bàn, không gian trong quán cực kỳ rộng thoáng, nhìn qua thích ý lại thoải mái.
[Điều chỉnh thành công.]
Lận Cửu nhìn một hồi, thiết kế tổng thể ở lầu một không thay đổi, nhưng các chi tiết đã thay đổi không ít, tỷ như trên vách tường màu nhạt bên trái, vốn chỉ có hai chữ thư pháp “Tam Đường”, hiện tại dưới hai chữ “Tam đường” còn xuất hiện hình vẽ của một con cá lớn có hình thù kỳ quái, con cá lớn được tạo thành từ rất nhiều màu, màu sắc tươi đẹp, khiến cho hai chữ “Tam đường” màu đen càng thêm bắt mắt, bức tường vốn nhạt nhẽo vô vị cũng rạng rỡ hơn nhiều.
Trên tường bên trái còn có một ô vuông nhỏ chất gỗ, bên trong đặt một ít vật trang trí đáng yêu, làm cho phong cách tổng thể của quán ăn càng thêm tinh tế ấm áp.
Đơn giản lại không trói buộc, khắp nơi đều lộ ra tinh xảo.
Làm Lận Cửu kinh ngạc chính là, trên vách tường phía sau quầy thu ngân đã được treo giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phập mà cậu chưa kịp đi lấy. Lận Cửu không nghĩ tới, hệ thống tiến hành điều chỉnh, còn có thể lấy ra hai dạng đồ vật này.
Lận Cửu hoài nghi tính chân thật của giấy phép buôn bán này, cố ý kiểm tra mã đăng ký, kết quả biểu hiện ra, trên tường đúng là giấy phép kinh doanh cậu còn chưa kịp đi lấy về.
Lực lượng của hệ thống lại lần nữa khiến Lận Cửu mở rộng tầm mắt.
Lận Cửu tính toán đi lên lầu hai xem thử, mới đi tới lối vào cầu thang, liền phát hiện không biết từ khi nào, lối vào cầu thang đã có thêm hai cánh cửa nhỏ màu trắng, giống như cánh thiên sứ, nhìn qua rất đáng yêu, không cần phải nói, đây hiển nhiên là vật dụng do hệ thống chế tạo.
Đẩy cửa nhỏ đi lên lầu dạo qua một vòng, sau đó vẻ mặt hoảng hốt đi xuống, cậu đặc biệt hoài nghi, hệ thống không phải trang trí, mà là trực tiếp thay đổi thành một không gian khác, bằng không món đồ lớn như vậy sao lại đột nhiên xuất hiện được? Còn xuất hiện một cách yên lặng không tiếng động như vậy!
Phản ứng đầu tiên của Lận Cửu chính là không thể để người khác tùy tiện đi lên, cậu sợ dọa sợ mọi người, thiết kế ở lầu trên đã không thể dùng lẽ thường để giải thích.
[Hệ thống Trù Thần nhắc nhở ngài, chỉ có khách hàng có mức tri tiêu trên 1 triệu, giá trị yêu thích đối với quán ăn đạt tiêu chuẩn, mới có tư cách đặt chân lên lầu hai, chỉ có khách hàng chi tiêu trên 5 triệu, giá trị yêu thích đối với quán ăn đạt tiêu chuẩn, mới có tư cách đi lên lầu 3.]
Vậy là tốt rồi, tiêu chuẩn cao như vậy, người bình thường không thể đạt được, hơn nữa “Giá trị yêu thích” được tính toán như thế nào, cái này đều do hệ thống Trù Thần định đoạt.
Lận Cửu đi dạo một vòng trong phòng bếp, trong phòng bếp trên cơ bản đã có đầy đủ thiết bị, nguyên liệu nấu ăn phức tạp, khó xử lý sẽ được xử lý trước trong phòng bếp siêu trí năng sau đó mới mang ra ngoài, phòng bếp nhỏ này có thể chuẩn bị những món đơn giản.
Phòng bếp có thể giấu kín cũng có thể mở ra, bên ngoài có một quầy gỗ, có thể đặt cơm, có thể để người nhìn quá trình nấu ăn, tạm thời Lận Cửu không tính toán để mọi người nhìn, không chuẩn bị ghế chân cao, sắp xếp như vậy sẽ khiến quán ăn nhìn qua khá lộn xộn.
Lận Cửu vốn tính ngày mai mới chuẩn bị viết thực đơn, nếu đêm nay Giang Khả muốn đến, vậy thì cậu sẽ viết món ăn phục vụ trong hôm nay trước.
Cậu lấy một cái bảng đen nhỏ, dùng phấn viết tên những món ăn sẽ bán trong hôm nay:
Cơm hải sản (phần nhỏ) /298 nhân dân tệ
Cơm hải sản (Phần vừa) /1098 nhân dân tệ
Cơm hải sản (Phần lớn) /3998 nhân dân tệ
Sau khi trải qua tính toán và đối chiếu toàn diện, hệ thống đã định ra ba loại giá cả cuối cùng.
Lận Cửu đặt bảng đen nhỏ lên kệ đỡ, đặt ở trước quầy thu ngân, vừa vào cửa là có thể nhìn thấy.
Nếu muốn làm cơm hải sản, đầu tiên phải có gạo, ở chỗ Lận Cửu trừ bỏ gia vị cùng hải sản Ma Hải, ngay cả món chính cũng không có.
[Đề cử ký chủ chọn gạo Ngọc Tủy, gạo này sinh trưởng ở vùng hải đảo phía nam vị diện Ma Hải, chỉ có khu vực đó mới trồng ra được gạo Ngọc Tủy chất lượng tốt, hạt gạo tròn đều trong suốt, vị mềm mại trơn trượt, có mùi thơm nồng, dinh dưỡng phong phú.]
[1 điểm Ma Trị có thể mua được 100 cân gạo Ngọc Tủy, có muốn mua không?]
Thứ xuất hiện trong đầu Lận Cửu chính là, xương của một con Ngân La Ngư = 100 cân gạo Ngọc Tủy.
Không cần suy xét, gạo này nhất định phải mua, trong quán cũng không thể không có món chính.
Lận Cửu lấy từ trong phòng bếp siêu trí năng một cái nồi hấp cơm thông minh, rửa sạch gạo Ngọc Tủy rồi bỏ vào nồi hấp, cắm điện bắt đầu chưng cơm.
Phòng bếp siêu trí năng có thể lựa chọn nhiều nguồn năng lượng, nguồn năng lượng Lận Cửu thường sử dụng là điện, nhập gia tùy tục, có rất nhiều đồ làm bếp đều được chuyển đổi nguồn năng lượng sang dùng điện, Lận Cửu sử dụng cực kỳ thuận tay.
*
Ba người Tư Tự xuất phát đúng vào thời gian tan tầm, thời điểm đến được phố cũ ở Tây Thành, trời đã sắp tối.
Trên phố cũ có không ít người già và trẻ nhỏ dạo xung quanh, kiến trúc xưa cũ, mặt đất gập ghềnh ổ gà, Giang Khả lái xe vô cùng gập ghềnh, không phải xóc nảy thì chính là phải dừng xe để tránh người đi bộ.
Trước đó có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trên đường, cụ già đứng ven đường nói chuyện phiếm, Giang Khả chỉ có thể bóp còi nhắc nhở, kết quả ông cụ ở bên cạnh trực tiếp xông tới hung hăng mắng một trận.
“Bấm còi làm gì, nơi này không dễ đi xe, cậu còn lái xe vào làm gì? Nhìn xem nơi này đều là người già và trẻ nhỏ, nếu lỡ đυ.ng vào ai, cậu nhất định sẽ gặp phiền toái.”
Giang Khả: “……”
Lúc này Giang Khả chỉ muốn mắng to một chữ “Đệt”, nhưng lại không biết có nên nói hay không.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tới bên này, hoàn toàn không biết tình huống.
Giang Khả hấp tấp nói, “Sao Lận Cửu lại mở cửa hàng ở loại địa phương này? Vừa cũ vừa nát, đường đi xóc nảy, hẹp hòi, đừng nói chỗ đỗ xe, ngay cả để xe đi qua cũng là một vấn đề.”
Văn Khâm hạ cửa sổ xe, “Bác này, ngài có biết cửa hàng gọi là “Ma Ngư” ở chỗ nào không?”
EDIT: HẠ
“Bắt cá?” Ông bác liên tục xua tay, “Chưa từng nghe nói qua.”
Văn Khâm: “Vậy gần đây có cửa hàng nào mới sửa lại không?”
Cái này ông bác biết, phố cũ cũng chỉ lớn như vậy, nhà ai làm cái gì, chớp mắt mọi người liền biết.
“Bên cạnh quán mì Trần Ký có một cửa hàng mới được trang trí lại, trang hoàng khá xinh đẹp, trên tường còn có cá, mỗi ngày đám trẻ con đều tới nơi đó xem cá.”
Văn Khâm: “Quán mì Trần Ký ở đâu?”
Ông bác duỗi tay chỉ về một phía, “Còn phải đi về phía trước.”
Giang Khả đành phải tiếp tục nhích về phía trước.
Quán mì Trần Ký cũng khá nổi bật trong phố cũ, trừ bỏ diện tích lớn, cửa lớn còn được sơn đỏ vô cùng bắt mắt, bên trên còn treo một bảng hiệu nhấp nháy đèn đỏ, so với phong cách tục tằng hào phóng của quán mì Trần Ký, quán ăn “Ma ngư” ở bên cạnh nhìn qua có vẻ tươi mát hơn nhiều.
Giang Khả ngừng xe ở ven đường, ba người xuống xe.
Tư Tự là nhân vật công chúng, mỗi cử chỉ mỗi động tác đều bị người chú ý, anh đeo khẩu trang, không đội mũ.
Ba người mở cửa đi vào, nhìn bài trí trong tiệm, đều cảm thấy thực thoải mái.
Ánh mắt Tư Tự dừng lại ở thân ảnh đang bận rộn trong phòng bếp, Lận Cửu mặc một bộ trang phục ngày thường nhạt màu, tay áo được xắn cao, mái tóc thật dài buộc ở sau đầu, dung mạo uốn lượn, mặt mày trầm tĩnh, hiện tại cậu đang cầm muỗng dài không ngừng đảo đồ ăn ở trong nồi, động tác thành thạo, biểu tình chuyên chú, trong sương mù mờ mịt, Lận Cửu đẹp không giống người thật.
“Trang trí rất có tình thú, cảm giác giống quán cà phê, không giống chỗ để ăn cơm.” Giang Khả lớn tiếng, phá hư hết cảnh đẹp.
Lận Cửu ngẩng đầu, lập tức đối diện với tầm mắt của một người, người nọ đeo khẩu trang, lộ ra một đôi mắt, dáng mắt rất đẹp, đôi mắt như vậy làm Lận Cửu cảm thấy có hơi quen thuộc.
Giang Khả chỉ vào quy định của quán được treo trên tường, “Lận Cửu, cậu kiêu ngạo quá rồi đó, thủ tục dùng cơm cũng dài như vậy.”
1, không hẹn trước, không mang đồ ăn ra ngoài, chỉ được ăn tại chỗ, không được lãng phí thức ăn;
2, Món ăn hàng ngày sẽ do chủ quán quyết định, không nhận order;
3, Không hỏi nguyên liệu nấu ăn, chủ quán có thể đảm bảo nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối tươi sống.
4, Giá cả rõ ràng, không chấp nhận mặc cả.
Ba người đều xem thủ tục dùng cơm một lần, cách làm ăn vừa bá đạo lại vừa Phật hệ. Quy định bày ra nơi này, thích ăn thì ăn.
Chờ ba người nhìn thấy giá cả của món ăn hôm nay, lập tức hiểu được vì sao Lận Cửu lại tự tin như vậy.
Đúng là thích ăn thì ăn, chuyện tiền nong, không cưỡng cầu được.
Văn Khâm đánh giá Lận Cửu, người này lớn lên thực đẹp mắt, so với ảnh chụp trước kia còn đẹp mắt hơn, dung mạo rất có lực công kích. Mấy ngày trước sau khi nghe xong toàn bộ bài hát của nhóm nhạc Dream, Văn Khâm cảm thấy giọng hát của Lận Cửu rất hay, nhưng bài hát mà nhóm nhạc thể hiện thực sự không thích hợp với cậu, khâu chọn bài hát hiển nhiên có vấn đề, toàn bộ nhóm nhạc đều cực kỳ kỳ quái, chọn bài hát như trò đùa, căn bản không suy xét đến việc có thích hợp với âm vực cùng chất giọng của các thành viên hay không.
Hiện tại nhóm nhạc đã giải tán, đối với Lận Cửu mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt, chỉ cần có một ekip có thể quy hoạch lại con đường tương lai cho cậu, chỉ bằng diện mạo và giọng hát của cậu, hot lên không phải việc gì khó, Sang Tinh quyết định tuyết tàng* một hạt giống tốt như vậy, có lẽ là do tập thể mất trí.
*Tuyết tàng: Là trường hợp công ty quản lý không sắp xếp công việc hay lịch trình cho nghệ sĩ, vùi dập nghệ sĩ khiến họ không có cơ hội xuất hiện trước mặt công chúng.
“Muốn ăn phần cơm hải sản nào?” Hôm nay Lận Cửu chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho món cơm hải sản.
Giang Khả ghé vào quầy bar, duỗi đầu vào trong nhìn xung quanh, “Không có Ngân La Ngư sao? Chúng tôi muốn ăn Ngân La Ngư.”
Lận Cửu: “Trong cơm hải sản có Ngân La Ngư.”
“Chúng tôi gọi trước ba phần cơm hải sản cỡ lớn.” Giang Khả chọn món đắt nhất, “Có phòng riêng không? Bạn của tôi không tiện ăn bên ngoài.”
Giang Khả chỉ vào Tư Tự ở bên cạnh, hắn sợ lát nữa sẽ có người tiến vào.
Lận Cửu liếc mắt nhìn anh một cái, thấy anh tuy rằng cao nhưng lại rất gầy, suy đoán vị này chính là người bạn đang mắc bệnh trong miệng Giang Khả.
“Đi về phía trước có phòng riêng.”
Giang Khả dẫn đầu đi qua, quả nhiên phát hiện có một căn phòng, kéo cửa ra, lập tức bị thiết kế bên trong làm cho kinh ngạc, mỗi một chi tiết đều rất ấm áp, sau tường còn thiết kế một cái cửa sổ bằng gỗ, ngoài cửa sổ là chuối tây xanh biếc.
Phía sau phố cũ có một vườn hoa hình bán nguyệt, mọi nhà đều có, quanh năm suốt tháng không có người quản lý, có chỗ bị người già trồng rau, có chỗ lại mọc đầy cỏ dại, Lận Cửu lại thiết kế vườn hoa này thành một nơi ngắm cảnh.
Trước cửa sổ đặt một cái bàn dài, có thể ngồi nơi đó phát ngốc, nghe mưa, xem chuối tây.
Tư Tự đứng ở trước cửa sổ, đột nhiên đã đọc hiểu được tâm cảnh của Lận Cửu, có lẽ cậu không muốn trở về giới giải trí ồn ào lại tràn ngập danh lợi kia, cuộc sống yên bình an tĩnh như vậy, mới là điều cậu muốn nhất.