Hứa Thanh Chi đi bộ về nhà một mình.
Ở quê có những cánh đồng lúa hai bên đường, phía xa tầm mắt là một khoảng bầu trời rộng lớn. Những hạt lúa đã mọc nhưng vẫn chưa hình thành trọn vẹn.
Một người đàn ông đi giữa cánh đồng và nhận ra Hứa Thanh Chi, ông ấy gọi lớn: "Thành Chi, đến giúp bố cháu trông lúa à?"
Hứa Thanh Chi nhận ra người đàn ông này đang đứng giữa cánh đồng là ông Lưu Khải Sinh, người hàng xóm cạnh ngôi nhà cũ phía trên. Khi cô đi học đại học, gia đình ông đã xây một ngôi nhà mới ở phía dưới. Đã lâu cô không gặp ông ấy, hiện giờ ông lại già hơn trước.
Cô hét lên đáp lại: "Con chỉ đi ngang qua thôi."
"Ồ, nghe nói hôm nay bố cháu đi giúp bán dưa hấu?" Lưu Khải Sinh vượt qua mương đi tới.
"Dạ." Hứa Thanh Chi đáp.
Liễu Khải Sinh khi về cũng đi theo con đường này, Muốn đến nhà ông ấy phải đi ngang qua nhà Hứa Thanh Chi nên hai người cùng nhau rời đi.
Vừa đi, ông vừa nói: “Thanh Chi, bố con không còn trẻ nữa, ở nhà còn có một đứa em trai muốn đi học. Con còn nhỏ phải kiếm nhiều tiền hơn, nếu không thì em trai con lấy đâu ra tiền để tìm vợ mua nhà?” Trong thôn có rất nhiều đứa không có tiền.”
Hứa Thanh Chi cười không đồng tình .
Ở nông thôn có rất nhiều người già có suy nghĩ như vậy. Nhiều người chưa bao giờ rời khỏi làng dù chỉ nửa bước trong suốt cuộc đời. Cô không cần phải tức giận hay làm giải thích cho họ hiểu .
Cô nửa đùa nửa thật, nói: “Ông ơi, suy nghĩ của ông lạc hậu quá rồi. Không có lý do gì mà chị gái lại phải kiếm tiền mua nhà cho anh trai mình. Ngày nay, tự mình làm việc là tốt nhất.”
“Đúng vậy, thế hệ của các thanh niên có tư tưởng khác với thế hệ của chúng ta, ta không tự chủ được, trước đây ta đã nói sai, khiến cháu rể mình tức giận đến mức gọi ta là cổ hủ, cũng ít đến gặp ta hơn." Lưu Khải Sinh bất lực lắc đầu.
Hứa Thanh Chi ngừng nói. Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc nhà của người khác.
Lưu Khải Sinh nhìn cánh đồng lúa, tự nhủ: “Năm nay khô hạn quá, một tháng nay trời lại không mưa, ông sợ lúa thu hoạch sẽ không được tốt, cuộc sống lại thêm khó khăn."
“Việc này phải nhờ ông trời rồi ạ.” Hứa Thanh Chi nhìn đồng lúa xanh tươi, chuẩn bị sắp đến ngã ba nhà cô: “Ông , chúng ta đi vô thôi. "
"Được." Liễu Khải Sinh nắm hai tay sau lưng, gật đầu.
Từ đường chính vào nhà Hứa Thanh Chi có một con đường nhỏ chưa đầy 100 mét, bên phải đường có một cái ao, sát sân trước nhà là vườn rau của riêng bố cô.
Cô thong thả cằm tay sau lưng bước về.
Vương Yến Mai đứng ở cổng xa xa nhìn thấy con gái và một người đàn ông, lớn tiếng hỏi: "Thanh Chi, con về cùng ai thế ?"
Lưu Khải Sinh nghe thấy thế liền nói vọng vô: "Chị Yến Mai, là tôi."
"Chú Khải, ở nhà đang chuẩn bị ăn cơm, cùng vào ăn cơm đi." Vương Yến Mai vẫy tay.
Liễu Khải Sinh phẩy tay nói: "Không được, chị Yến Mai , lão phu nhân đang đợi tôi ở nhà về ăn cơm."
"Được rồi, chú Khải, lần sau cậu rảnh thì tới nhé."
"được rồi."
Lưu Khải Sinh bước về, cô cũng đi bộ về nhà.
Hứa Thanh Chi không tham gia vào cuộc trò chuyện trên và gọi đó là văn học "cảnh nói chuyện".
Vương Yến Mai nhìn thấy Hứa Thanh Chi, liền đưa tay vỗ nhẹ cánh tay của cô: "Con lại đi không đúng rồi?"
Hứa Thanh Chi bị mẹ quản lý từ nhỏ nên cô vốn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Cô đã ở thế giới bất tử được năm trăm năm. Lúc đầu, sư phụ của cô vẫn còn ở đó. Sau đó, sư phụ của cô mất và các người anh trai của cô tranh giành quyền lực với nhau.
Có vô số những câu chuyện về sự phản bội và gϊếŧ chóc của các thành viên cùng giáo phái.
Giáo phái luôn tự hào là mình không quan tâm đến ghế giáo chủ, nhưng phía sau lại luôn đấu đá nhau.
Cô gặp rắc rối với một kẻ thù truyền kiếp mà hóa ra lại là một nhân vật phản diện, buộc cô phải đánh nhauđể bảo vệ bản thân.
Sau này, cô không còn tin tưởng ai nữa, cô độc suốt trăm năm, ngoại trừ những người được kẻ thù được phái đến để ám sát cô, cô chỉ có con quạ và mèo lớn đi cùng.
Vương Yến Mai cau mày, không ngừng nói : "Con gái phải đi đứng thẳng người, như vậy trong mới đẹp. Ai lại đi lại với chiếc lưng gù và chắp tay sau lưng? Trông xấu quá."
Hứa Thanh Chi uể oải trả lời: “Con biết, con biết rồi mẹ, con chỉ đi dạo cho vui thôi.”
Vẻ mặt nghiêm nghị của Vương Yến Mai thả lỏng ra, cô nhớ lại những gì mình đọc trên mạng tối qua, không đành lòng mắng con gái: "Được rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm."
Vương Yến Mai xoay người đi, đột nhiên có người vỗ vào lưng bà, bà quay người lại.
Hứa Thanh Chi cười với mẹ: “Mẹ, đừng khom lưng mà đi.”
Vương Yến Mai nhặt cành cây chất đống trước cửa, giả vờ đánh Hứa Thanh Chi: "Không lớn nhỏ gì cả."
Cô chạy vào nhà và trốn thoát.
Thật là cảnh người mẹ yêu thương con và người con hiếu thảo.