Hứa Thanh Chi lễ phép mỉm cười, không nói gì, quay người hỏi mẹ: “Con vừa nghe mẹ nói chuyện tiền bạc ở bên ngoài, có chuyện gì vậy?”
"Ông nội của con lại nhập viện sau Tết. Ông ấy cần 100 nghìn nhân dân tệ để phẫu thuật, vì vậy mẹ đã mượn dì Trương 100 nghìn nhân dân tệ." Vương Yến Mai giải thích.
Hứa Thanh Chi hoàn toàn không biết chuyện này, cô khẽ cau mày:"Sao mẹ không nói cho con biết?"
Vương Yến Mai thở dài: “Con ở bên ngoài làm việc vất vả như vậy để kiếm tiền, cha mẹ cũng không giúp con được gì, lại cũng không muốn con lo lắng, cho nên mới không nói cho con biết những chuyện này.”
Hứa Thanh Chi biết mẹ mình đang nghĩ gì, hiện tại không phải là lúc nói những chuyện này, cô quay đầu lại nói với Trương Quý Mai: "Dì Trương, cháu sẽ trả tiền lại cho dì ngay ạ! Dì gửi số thẻ ngân hàng của dì cho cháu đi."
"Không được, dì không hiểu chuyển khoản qua điện thoại di động, con cùng dì đi ngân hàng rút tiền mặt cho dì."
"Mẹ, vậy con cùng dì Trương đi ngân hàng, chút nữa rồi về." Hứa Thanh Chi nói.
Trương Quý Mai ngẩm nghĩ gì đó, nói với Vương Yến Mai: “Đúng rồi, Thanh Chi có thể không biết, tiền lãi còn phải cộng vào.”
Bà ta lấy ra một chiếc máy tính cũ từ trong túi đựng hoa của mình. Chiếc máy tính đó phát ra âm thanh khi ấn vào.
"Trở về số không!"
Trương Quý Mai lẩm bẩm: “Tổng cộng có 87 ngày, tiền lãi một xu, vậy ba tháng kia coi như không tính đến vậy.”
Giọng nói máy móc trong máy tính nói: một trăm lẻ ba nghìn tệ.
“Lãi suất là ba nghìn, Yến Mai, nếu chị thấy sai có thể tự mình tính toán.” Trương Quý Mai đem máy tính đặt ở trước mặt Vương Yến Mai.
Vương Yến Mai cau mày, có chút không vui nói: “Quý Mai, chúng ta đã đồng ý, cuối năm mới tính tiền lãi, nếu không tính ba tháng , thì lãi suất nhiều hơn quá rồi?"
Đối với những người khác, điều này là việc lấy tiền trước thời hạn, nhưng bà không phải là người tính toán với mấy việc này,có điều là lãi suất hơi cao.
Trương Quý Mai cầm lấy máy tính, trên mặt tươi cười nói: "Yến Mai, con gái của chị là ngôi sao lớn, nó vẫn cần số tiền nhỏ này à!,em có thể cho chị mượn 100 ngàn tệ, là coi trọng mối quan hệ của chúng ta rồi."
"Quý Mai..." Mẹ cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Từ Thanh Chi đã giữ mẹ lại.
"Mẹ, dì Trương và con đi ngân hàng."
Mẹ cô có vẻ không vui, nhưng bà không nói gì thêm.
Hứa Thanh Chi và Trương Quý Mai đến hợp tác xã tín dụng nông thôn ở Murakami và chuyển tiền ở đó.
Sau khi ra khỏi chỗ hội tín dụng, Trương Quý Mai mỉm cười và nói: "Thanh Chi, con đã hai mươi tuổi vẫn chưa tìm được bạn trai phải không? Dì đã giới thiệu với mẹ con rằng người con trai của gia đình bán cóc bên cạnh rất giàu có à nha!, anh chàng đó cũng rất đẹp trai, cao ráo đặc biệt là không có thói quen xấu nào. Nếu con ưng ý dì sẽ mai mối con cho gia đình họ."
Hứa Thanh Chi mỉm cười không nói gì.
Ở quê cô có rất nhiều bà mai mối, mỗi lần có mối nào kết hợp thành công thì bọn họ sẽ có số tiền hậu hĩnh. Mà nhà người bán cóc bên đó là một người hào phóng, đương nhiên số tiền thưởng lại càng cao. Trương Quý Mai đã nhìn trúng cô từ lâu, khi tìm thấy chàng trai phù hợp sẽ mai mối.
Thấy Hứa Thanh Chi im lặng,bà ta vội vàng khoe khoang : “Thanh Chi, nếu không phải dì già như vậy, dì chắc chắn sẽ bị chàng trai đó mê hoặc. Hơn nữa cậu trai đó cũng rất đẹp trai, nhiều người theo đuổi mà lại không chịu, nếu là con dì chắc chắn là cậu ta sẽ đồng ý."
"Dì Trương không cần phải lo cho con đến vậy đâu." Cô từ chối.
" Con đừng chê gia đình đó, nhà họ nhiều tiền lắm". Trương Quý Mai không ngừng thuyết phục cô bằng lời nói.
Hứa Thanh Chi cười nhẹ: “Con thấy anh trông giống một con cóc, rất hợp với gia đình anh ấy. Con lại không thích anh, hơn nữa bố anh ấy đã ly hôn một năm trước và vẫn còn độc thân. Tại sao dì không thử một lần?"
"Này, Thanh Chi, con đang nói gì vậy ? " Trương Quý Mai không vui nói lớn: "Nếu có ai đó giới thiệu mối nào tốt, chứng tỏ con có điểm tốt."
Hứa Thanh Chi xua tay và bỏ đi.
Nhà toàn đại gia bán cóc khét tiếng từ lâu. Còn chàng trai cao 1,8m, đẹp trai, gia cảnh giàu có thì cứ nghe kì kì.
Ngay cả tên họ Lục, người có khuôn mặt không mấy đẹp trai trong làng, cũng có thể được bà ta khen ngợi hết lời.
Cô biết chính xác dì Trương đang nghĩ gì.
Hứa Thanh Chi cô về nhà nghỉ hưu, chứ không phải để kết hôn sinh con.