Hứa Thanh Chi vừa tắm xong, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Thanh Chi, mẹ mang đồ ăn lên cho con đây."
Hứa Thanh Chi bước tới và mở cửa.
Mẹ cô đang cầm trên tay một đĩa thành mai nhỏ, trên mặt nở nụ cười triều mến, nói: "Thanh Chi, đây là thành mai do cha con trồng, con có muốn ăn thử không?, vừa mới hái vào hôm nay đấy."
“Mẹ, con vừa mới đánh răng xong nên không ăn đâu.” cô xua tay biểu thị cho mẹ rằng mình không muốn ăn, nhưng vẻ mặt lại có chút kinh ngạc, nói: “ con nhớ cây thanh mai mấy năm mới ra trái, sao năm nay lại có?”
" con nhắc đến mẹ liền cảm thấy tức giận. Lúc cha con nói muốn trồng mấy cây thanh mai, mẹ liền không đồng ý, mấy năm nay cũng không có trái nào, chỉ có năm nay được mấy cây có quả.”
Trong số những cây thanh mai mọc thưa thớt trên một số cây nhỏ. "Những cây thanh mai này khá lớn và cũng gần chín nên mẹ đã hái. Nếu mẹ không hái thì chúng sẽ hỏng mất." Mẹ cô vừa nói vừa phấn khích, vì chúng không đắt nên mẹ cô trồng cả trăm cây chỉ tốn có 2 nghìn tệ, mặc dù biết mình sẽ lỗ.
Hứa Thanh Chi gật đầu, cầm đĩa từ tay mẹ, gắp một quả nguyệt quế lên ăn, đột nhiên răng của cô đau nhức.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của con gái, Vương Yến Mai nhanh chóng bảo con mình nôn ra và ngừng ăn.
Hứa Thanh Chi nôn ra , trong miệng vẫn còn chút vị chua.
Vương Yến Mai chỉ muốn kiểm tra tình trạng của con gái mình bằng cách cho con gái mình ăn trái cây, nhưng gia đình hiện tại không còn loại trái cây nào khác, ngoài những quả thanh mai, nên bà đã rửa sạch và đưa cho con gái. Ban đầu, bà chỉ kiểm tra con gái mình, nhưng cô lại từ chối không muốn ăn, nhưng sau lại đổi ý muốn ăn.
Vương Yến Mai vội vàng lấy lại đĩa trái cây rồi nói: “Mẹ ở đây chỉ là muốn dặn con rằng nếu con không muốn về thì đừng về. Mẹ có thể nuôi con. Còn việc làm ruộng thì quá vất vả, con không làm được thì để bố con làm, nếu con muốn giúp đỡ thì nuôi cá và trồng cây đi, sau nhà còn có đất trống và ao nước, muốn làm gì thì làm.”
Hứa Thanh Chi hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của mẹ mình thay đổi đột ngột như vậy.
Nhưng không sao cả, miễn là cô được ở nhà bố mẹ mình.
"Dạ mẹ."
"Trời đã khuya rồi, con nên đi ngủ sớm và đóng cửa lại, trong nhà có rất nhiều muỗi."
"Con biết rồi."
Sau khi đóng cửa lại, Hứa Thanh Chi tạo một kết giới không gian im lặng, rồi thả hai vật ồn ào bên trong không gian ra ngoài.
Lúc vừa ra, Con quạ bay đến giá treo quần áo và đứng trên đó, còn con mèo trắng thì nhảy vào gần cái hộp lò sưởi nhưng không có cắm điện, cái hộp đó cô chỉ dùng vào mùa đông và nó được đặt dưới gầm bàn gần đó.
Đột nhiên cả hai con vật cùng lúc im lặng .
Tụi nó nghe thấy một câu nói nhỏ phát ra từ Hứa Thanh Chi đang nằm trên giường ~
“Đã đến lúc ai đó phải báo đáp lòng tốt của sự phụ mình rồi!”
"Quạc~" Không phải là tôi không báo, nhưng vẫn chưa đến lúc mà".
"Meo~"( con mèo nằm gần đó tỏ vẻ đồng ý)
Hứa Thanh Chi: “Ồ, không muốn ăn chân gà à?”
" Quạc ~" Đã đến lúc rồi,đến rồi, tôi sẽ báo cáo ngay.
Hứa Thanh Chi ra lệnh cho tụi nó làm gì đó. Khi giao xong, Cô nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ rồi, đã đến giờ đi ngủ.
Bên ngoài nhà tiếng mưa và sấm sét rất lớn, khiến cô dần chìm vào giấc ngủ .
ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi và biết người chuyển phát nhanh đã đến.
Ở đây, chuyển phát nhanh không giao tận nhà như ở nội thành, nên cô phải tự ra ngoài lấy.
Hứa Thanh Chi có thể kiếm 60 nhân tệ mỗi ngày, nếu cô phụ giúp các nông dân trồng dưa hấu vào sáng sớm.
Cô lái chiếc xe ba bánh đến thị trấn, chỉ cách đó mười phút.
Sau khi, lấy đồ từ chỗ chuyển phát nhanh và bỏ chúng lên chiếc xe ba bánh. Cô mua thêm một cái l*иg chim và tổ mèo vì muốn lấy lí do với ba mẹ, việc cô muốn nuôi thêm đông vật.
Trên đường về, con quạ cứ nhảy nhót trong chuồng và kêu Quạc, Quạc.
“ Quạc~” Tôi háo hức quá, cuối cùng sắp được gặp bố mẹ của ngài rồi, nhưng cái l*иg này có vẻ hơi tồi tàn.
"Quạc, quạc?" Chủ nhân, sau này tôi có thể ăn chân gà mỗi ngày được không?
Nghe thấy tiếng chân gà, con mèo trắng nằm trong tổ lười biếng ngẩng đầu lên, “Meo~” Ta cũng muốn ~
Hứa Thanh Chi nhìn tụi nó với vẻ mặt đáng sợ: " Chỉ cần các ngươi làm việc ta giao tốt, là sẽ được ăn."
"Quạc ~" ép người ! ép người!
Lần này con mèo trắng cũng không đồng ý. Bình thường nó là con mèo được chủ nhân cưng nhất.
"Meo ~" Sư phụ, gã trọc đầu không tốt, nhưng Viên Bảo là tốt nhất.
Con quạ không vui khi được gọi lại bằng cái tên trước đó, nó vỗ cánh định mổ con mèo trắng nhưng bị mắc kẹt trong l*иg và nên không mổ được.
" Quạc~" Tên ông đây là vàng chứ không phải đầu trọc. Con quạ tức giận.
Một con chim ồn ào và một con mèo mưu mô, Hai tụi nó đã đấu khẩu hàng trăm năm mà vẫn không chán.