Bố năm nay đã 50 tuổi, mẹ cô cũng đã 42 tuổi.sau khi nghe con gái mình nói, Vương Yến Mai càng cảm thấy con gái mình thật khó hiểu, đi với thái độ bất ngờ không nói nên lời.
Hứa Thanh Chi trông giống như một còn gà nhỏ, nói "Không phải vừa rồi mẹ nói mẹ già rồi khi nấu cơm quên cho muối sao?vừa đúng lúc, con sẽ ở lại đây chăm sóc mẹ."
Vương Yến Mai nghẹn ngào, nói : "con thật là ngốc quá đi ! Trở thành một ngôi sao kiếm được nhiều tiền hơn. Cuối cùng con cũng đã được đóng một vài bộ phim truyền hình, và nếu kiên trì thì sẽ có hy vọng."
Hứa Phúc Cường vỗ vào vai Vương Yến Mai ra hiệu cho bà bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn con gái: "Thanh Chi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hứa Thanh Chi gật đầu.
Hứa Phúc Cường thở dài, chân thành nói: “Làm ruộng khó hơn con nghĩ, phải cấy mạ, rải thuốc, thu hoạch lúa. Cả ngày trời nắng thế này cơ thể con không thể làm được. Bố chưa bao giờ đọc sách. Và ở bên ngoài, bố không thể kiếm được tiền nên bố chỉ có thể về làm ruộng ở nhà. Con thì khác.Con đã học đại học và đi làm diễn viên. Bố tuy không thể giúp gì cho con, nhưng làm nghề đó còn có thể có một tương lai tươi sáng hơn. .”
“ Bố, con đã suy nghĩ kỹ rồi, hơn nữa không chỉ là làm ruộng, nhà chúng ta có ruộng có đất, trước cửa có ao, có thể trồng một ít cây ăn trái, trồng rau, nuôi cá."
Hứa Thanh Chi vốn suy nghĩ về việc từ rất lâu rồi, trồng cây ăn quả hàng năm ,trồng thêm rau củ, nuôi một ít cá sẽ có thêm một ít thu nhập nữa.
"Thật hết nói nỗi con." Vương Yến Mai tức giận.
Hứa Thanh Chi cũng không nói gì. Mẹ cô là người lo lắng cho cô nhất và cha cô cũng không muốn ép con gái mình làm gì nó không muốn.
Cô ngẩng cao đầu nói: “Mẹ, con đã bán nhà và có trong tay một số tiền, đủ để chúng ta sống cả đời.”
"Hứa...! Con thật là...!" Vương Yến Mai gắp miếng thịt gà mềm nhất cho vào bát của cô. "Đừng nói chuyện này trong lúc ăn uống nữa."
Hứa Thanh Chi vui vẻ tiếp tục ăn, cô biết mẹ mình tuy ngoài miệng mẹ cô rất cứng rắn nhưng trong lòng lại rất mềm yếu.
Ngôi nhà cô có tổng cộng ba tầng và có cấu trúc 233.
Ăn tối xong, Hứa Thanh Chi trở về phòng mình trên tầng hai, thu dọn đồ đạc rồi đi tắm.
Mẹ cô vẫn đang dọn dẹp ở tầng một,thì nhận được tin nhắn WeChat từ chị gái.
là một liên kết.
Ngoài ra còn có một tin nhắn thoại.
Mẹ cô không dám nhấp vào các liên kết ngẫu nhiên, vì con gái bà nói rằng không nên nhấp ngẫu nhiên vào các liên kết trên Internet, nếu không thông tin sẽ bị rò rỉ và có thể bị đánh cắp tiền.
Bà bấm trực tiếp vào âm thanh để nghe.
—— Yến Mai, chị nghe nói Thanh Chi đã về nhà, có lẽ con bé bị mắng quá nặng trên mạng, không thể chịu đựng được nữa. Nhìn này, đây là những gì người bạn đó gửi cho chị. Những lời chửi rủa trong đó thực sự rất khó nghe. Đừng nhắc đến chuyện đó với Thanh Chi. Hãy chú ý đến cảm xúc của con bé trong những ngày này, đừng để con bé suy nghĩ quá nhiều.
Vương Yến Mai không có gì ngạc nhiên khi chị gái cô biết chuyện Thanh Chi trở về , ngay cả những người ở cách xa mười dặm cũng sẽ biết con gái của cô trở về nhà.
Chỉ là... Bây giờ cô mới biết con gái đang bị mắng ?
Vương Yến Mai không hiểu lắm về Internet. Ngay cả chiếc điện thoại thông minh này cũng được Thanh Chi mua cho, con bé cũng dạy từng bước để sử dụng.
Bây giờ cô chỉ có thể gọi điện thoại trong WeChat.
Cô ngập ngừng bấm vào liên kết và xem nó. Mặc dù cô chưa học hết những sách vở trên trường và không thể hiểu một số từ ngữ trong đấy, nhưng cô cũng có thể hiểu chúng đang nói về cái gì.
Vương Yến Mai từ từ trượt xuống, chăm chú nhìn từng chữ, càng đọc mắt càng đỏ.
Hứa Phúc Cường từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy vợ đang khom vai, che miệng vừa khóc vừa nhìn điện thoại di động của mình, anh bước nhanh tới, cau mày hỏi: "Em sao vậy?"
Vương Yến Mai lắc đầu , đè nén thanh âm sợ lầu trên nghe thấy: "Phúc Cường, anh cứ để con gái ở nhà, đừng nhắc đến việc làm của nó nữa."
Hứa Phúc Cường vẻ mặt có chút bối rối, khó hiểu nói: "anh nói vậy muốn tốt cho con bé ? Anh không nói sao được?"
Vương Yến Mai đấm vào ngực Hứa Phúc Cường thật mạnh.
Hứa Phúc Cường chỉ đành chiều theo vợ: "Được được được, không nói nữa, anh không nói nữa."
"Chuyện này cũng đừng nhắc đến, để con gái ở nhà muốn làm gì thì làm"": Vương Yến Mai vừa nói vừa nhét điện thoại vào tay chồng mình.
Hứa Phúc Cường liếc nhìn mấy cái, liền hiểu ra, trầm giọng nói: "Được."