Chương 3: Về hưu cũng không có gì sai

Hứa Thanh Chi quyết định về quê nghỉ hưu và lập tức liên hệ với đại lý để bán căn nhà.

Khoản đặt cọc 250 tệ trong tay vẫn chưa đủ. Tuy cô là diễn viên tuyến 18, nhưng cô có rất nhiều quần áo, giày dép và túi xách, và nhiều thẻ vẫn chưa dùng tới.

Vì vậy Hứa Thanh Chi đã chụp lại toàn bộ đồ đạc mà cô có và đăng lên Xianyu, bán với giá giảm 50%.

Mức giảm giá rất rất thích hợp và nhiều mặt hàng được bán ngay khi sau khi được đăng lên mạng.

Ngày hôm sau, người giao hàng đến nhận hàng, sau đó cô đợi người giao hàng lấy hàng và lấy tiền.

Trong vòng chưa đầy nửa tháng, cô đã tiết kiệm được thêm 68 nghìn nhân dân tệ chỉ từ việc bán đồ cũ.

Nửa tháng qua, ngày nào cô cũng đi ngủ sớm, dậy sớm, cuối cùng cơ thể cũng có chút sức sống.

Ba ngày sau, cuối cùng cũng có người đến xem nhà. Người kia sẵn sàng thanh toán đầy đủ, chỉ cần cô đồng ý cho anh ta trả trước một nữa số tiền, Hứa Thanh Chi đã đồng ý, sau hai ngày thì anh ta sẽ chuyển tới đây ở.

Sau khi hoàn tất quá trình hợp đồng vào ngày hôm đó, Hứa Thanh Chi đã đóng gói tất cả những thứ không quan trọng và gửi chúng về quê bằng chuyển phát nhanh.

Ngày hôm sau cô thu dọn đồ đạc còn lại và về nhà.

——

Phải mất tổng cộng bảy giờ để đi từ đường cao tốc đến xe buýt và sau đó đến ô tô chở khách mới có thể đến nơi.

Sau khi chờ những người khác xuống xe trước, cô bước xuống xe mang theo chiếc vali ở ghế .

Khi xuống xe, cô đã thấy bố mình đứng đợi ở trước cửa xe: “Thanh Chi, con đã về rồi.” Hứa Phúc Cường bước tới, vươn tay cầm lấy vali, nói: “Mẹ con đang ở nhà nấu bữa tối, bà ấy biết con trở về. Nên hôm nay, nói cha gϊếŧ một con gà và một con vịt để làm món mà con yêu thích."

Hứa Thanh Chi nhìn người đàn ông trung niên rám nắng trước mặt. Phần lớn mái tóc đen của bố cô đã chuyển sang màu trắng.

Đối với bố cô, cuộc chia ly với con gái chỉ kéo dài chưa đầy nửa năm.

Nhưng đối với Hứa Thanh Chi, họ đã chưa gặp nhau được 550 năm.

Cô ôm lấy bố và nói: "Bố ơi, con nhớ bố rất nhiều và con cũng nhớ mẹ nữa".

Hứa Phúc Cường bất động một lúc, giây tiếp theo ông nhanh chóng đẩy cô ra, đặt vali lên chiếc xe ba bánh cũ kỹ, quay lưng về phía Hứa Thanh Chi, nói nhỏ: “Con nên dè dặt hơn một chút, nếu có người nhìn thấy và bàn tán thì không nên."

"Nhưng người là bố của con!" Hứa Thanh Chi kiên quyết nói.

Hứa Phúc Cường không nói thêm gì với cô. dùng mu bàn tay phủi bụi trên băng ghế gỗ phía sau xe ba bánh, dùng lòng bàn tay lau sạch, phủi nhẹ hai lần.

"Lúc bố chuẩn bị ra, mẹ con nói đã đến giờ ăn rồi, để nguội đồ ăn sẽ không ngon, mau ngồi xuống, ôm chặt vào."

Hứa Thanh Chi leo lên và ngồi trên băng ghế.

Cô cũng biết cha mình xấu hổ nên không nói ông nữa.

Những đứa trẻ cùng thế hệ với cô lớn lên ở nông thôn dường như ngại bày tỏ tình cảm với cha mẹ mình, và cha mẹ chúng cũng cảm thấy xấu hổ.

Từ đây, lái xe thêm 5 km nữa là đến quê hương của Hứa Thanh Chi.

Đó là một ngôi làng nhỏ nằm ở phía nam, làng Taoshui.

Chiếc xe ba bánh đang đi trên trên đường, thì một chiếc ô tô màu đen chạy ngang qua.

Hứa Phúc Cường nói: “Mười năm nữa bố con cũng sẽ mua một chiếc ô tô để lái. Khi đó bố sẽ lái ô tô đến đón con thay vì lái chiếc xe ba bánh này.”

Hứa Thanh Chi đã nghe điều này vào mười năm trước.

Hàng năm, khi bố cô lái xe ba bánh chở cả nhà về nhà bà ngoại ăn Tết, bố sẽ nói câu này khi nhìn thấy chiếc ô tô nào chạy ngang qua.

Hứa Thanh Chi đã quyết định về nghỉ hưu nên phải mua một chiếc ô tô, nhưng cô vừa về nên chưa thích hợp để nhắc đến chuyện này.

Cơn gió mùa hè buổi tối thổi qua mặt cô, nó khác hẳn với thành phố nóng nực và ngột ngạt. Một cảm giác sảng khoái tràn ngập hơi thở của mùi cây cỏ trong lành.

Một con côn trùng đang kêu và con chó của ai đó đã sủa hai lần.

Những cây long não hai bên đường đã mọc thành tán lá xum xuê. Năm 2006, chính phủ đã xây dựng con đường xi măng dẫn vào làng, giúp việc đi lại của mọi người trở nên thuận tiện hơn. Một năm sau khi con đường được xây dựng, chính phủ đã trồng những hàng cây long não ở hai bên đường vào thời điểm đó cho con đường đỡ trống trải.

Lúc đó Hứa Thanh Chi mỗi ngày đều phải nhìn cái cây trước cửa, mấy năm nay vẫn còn có chim làm tổ, không biết năm nay cô trở về còn có thể thấy chúng không nữa. .

Bố cô nói rằng loài chim thích làm tổ trong những cái cây bị thủng.

Bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ ùa về, cảm giác gần gũi quen thuộc này cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu khắp người.

Hứa Thanh Chi càng nghĩ càng cảm thấy quyết định về hưu là đúng đắn.