Chương 2: Không gian linh khí

Hứa Thanh Chi được hệ thống hứa hẹn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể được đưa về thế giới ban đầu.Trong khi đọc sách, Hứa Thành Chi đã chuẩn bị cho kế hoạch nghỉ hưu khi trở về.

Cô đã chế tạo rất nhiều thần dược và sưu tập rất nhiều đồ trang sức đẹp mắt,có cả loại nhân sâm tốt nhất mà người khác khó tìm được. Hứa Thanh Chi cất giữ vào chiếc hộp lớn với nhiều món đồ quý hiếm khác, cô cất hết vào trong không gian.

Lúc này, trong đầu Hứa Thanh Chi chợt có một ý nghĩ, cơ thể cô tiến vào không gian linh khí.

Trong không gian, phía trước là một ngôi nhà tranh,đó chính là nhà kho . Bên cạnh ngôi nhà này là dòng sông nhỏ , dòng suối tiên giới. Nhìn xa xa, có thể thấy nhiều đỉnh núi san sát nhau.

Từ Thanh Chi hít thở không khí bên trong không gian, đầu đang choáng váng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Từ đâu, một con quạ đầu trọc bay từ cành cây và đậu trên vai cô.

"Quạc~" Chủ nhân~

Từ Thanh Chi liếc mắt, cau mày: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Quạc quạc quạc quạch ~" Chủ nhân, ta biết người muốn trở về thế giới ban đầu nên liền trốn trong không gian để có thể đi cùng ~

"Quạc, quạc, quạc!" Không chỉ có tôi ở đây, người mau nhìn qua bên kia đi , có thể người còn ngạc nhiên hơn nữa đó!

Thanh Chi nghe con quạ nói vậy cô cũng quay đầu nhìn sang, và nhìn thấy một con mèo trắng cỡ lớn đang uống nước bên bờ sông.

Đúng là rất ngạc nhiên!

Từ Thanh Chi tầm mắt tối sầm, gần như ngất đi.

Nói đúng ra, nó không phải là một con mèo, nó chỉ có bề ngoài giống như mèo thôi.

Trong thế giới tu tiên, chúng đều là thú cưng được Từ Thanh Chi cứu khi cô vào rừng tìm thảo dược.

Sau đó bọn chúng luôn đi theo cô, sống chúng với cô mấy trăm năm.

Hứa Thanh Chi bước ra khỏi không gian linh khí, nằm trên ghế sofa. Để bình tĩnh lại, cô dùng tay nhéo nhân trung.

Tất cả đều đi theo, một mình Hứa Thanh Chi còn lo chưa xong giờ lại có thêm bọn chúng?

Bọn chúng đều là những kẻ háu ăn và không biết làm việc gì ngoại trừ suốt ngày gây rắc rối cho cô.

Hứa Thanh Chi nghĩ rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại, cô có thể bỏ lại những kẻ gây rối này.

Kết quả là tất cả đều đi theo mà không bỏ sót một ai.

"Quạc?" Sư phụ, người có chuyện gì vậy?

Hứa Thanh Chi quay đầu lại và nhìn thấy con quạ hói đang bay vòng quanh nhà.

Lại cúi đầu nhìn xuống, một con mèo lớn ngồi xổm trên tấm thảm nhung trước mặt.

Con mèo lớn này cũng rất biết chọn chỗ ngồi, luôn chọn những tấm thảm trải sàn mềm mại.

Con mèo lớn này thấy cô nhìn, thì làm ra vẻ đau khổ nhìn cô.

"Meo~" Sư phụ, sao người có vẻ không vui chút nào vậy?

Từ Thanh Chi cười nhẹ hai tiếng: "Haha, ta có thể vui vẻ được không? Hai ngươi biết mỗi ngày chẳng biết làm gì. Nửa đêm thì nhảy múa trên đầu sư phụ mình, hại ta không ngủ đủ giấc . . Còn ngươi, ngươi lại đi bậy trên đầu sư huynh của ta, khiến ta trở thành mục tiêu xả giận cho huynh ấy... Ta đang định về nghỉ hưu, nhưng các ngươi lại theo ta về !

Đôi mắt nhỏ tròn xoe của con quạ hói nhìn đi nơi khác, cảm thấy tội lỗi đến mức không thể phát ra một âm thanh nào.

"Meo ~" Chủ nhân, đừng tức giận, ta đặc biệt giấu mấy gói hạt giống cho người, nếu không lão già trong hệ thống biết sẽ lấy lại mất.

Nó duỗi chân về phía trước và lấy ra vài gói đồ được gói bên trong giấy, bên trên tờ giấy có viết vài chữ gì đó.

Hứa Thanh Chi đương nhiên nhận ra đây chính là hạt giống tiên dược do chính tay mình đóng gói.Đợi tí?

Từ Thanh Chi đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhưng cô nghĩ không ra , bất ngờ, một tia sét đánh xuống không gian, và trong kho không gian nhỏ bé ấy không còn một món đồ gì.

Hệ thống ! Tao ghét mày!

Con mèo lớn nhìn Từ Thanh Chi bằng ánh mắt ngây thơ, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt nói: Ta giúp người giấu mấy túi hạt giống,quả là sáng suốt, ha ha, khen ngợi ta đi!



Vài phút sau, Từ Thanh Chi cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.

Tiền trong hệ thống đã mất và cô không thể lấy lại được.

Hai tên đang đi theo, Hứa Thanh Chi cũng không thể để mất chúng, thế giới này an toàn hơn thế giới bất tử, cô cũng không nỡ nhẫn tâm bỏ rơi chúng.

Thanh Chi biết rằng phải đặt cho chúng những cái tên bình thường, thay vì gọi chúng là ông đầu trọc và mèo lớn như trước.

Đừng hỏi tại sao, trước kia cô lại đặt tên cho chúng như vậy.Trước đây cô không nghĩ cái tên đó là khó chịu, nhưng bây giờ thì có.

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ được gọi là Nguyên Bảo. Thân thể của ngươi tớ lớn hơn động vật ở đây ,nên thử nhỏ lại một chút . Bằng không, ta đem ngươi ra ngoài,thì người khác sẽ sợ hãi mất."

"Meo~" Được rồi, Chủ nhân.

Nguyên Bảo thoáng chốc biến thành kích thước của một con mèo trắng trưởng thành.

Con quạ dừng lại trên chiếc đèn chùm gần đó và kêu: “Quạc?” Sư phụ, còn tôi thì sao? Tôi không muốn bị gọi là hói nữa.

Từ Thanh Chi nhìn nó, xoa đầu, tiếng ồn của nó làm cho cô đau hết cả đầu : " ngươi kêu mỗi ngày, gọi ngươi là Chi Chi đi.”

Con quạ vỗ cánh tỏ vẻ bất mãn.

"Quạc, quạc, quạc ~" Chủ nhân, tôi không muốn! Tên đó thật là xấu xí. Tôi không muốn tên đó.

Hứa Thanh Chi: "..."

Cô bất lực thở dài và lắc đầu: "Vậy sau này gọi ngươi là vàng đi, coi như để thu hút sự giàu có."

" Quạc ~" Tôi thích cái tên này.