Hứa Thanh Chi ăn xong, cô đặt đũa xuống, nhìn mẹ với vẻ mặt lo lắng, lau miệng, chợt nhớ ra nói: “Nhân tiện, mẹ, con mang về một củ nhân sâm từ Chu Thành về, hay mình nấu súp nhân sâm rồi mang qua cho ông, hôm nay con lại rảnh rỗi, tiện thể qua thăm ông luôn."
Vương Yến Mai gần như không kiềm được cảm xúc. Dù mẹ cô có bao nhiêu tuổi, chỉ cần chạm vào điểm yếu của họ, họ sẽ hành động như một đứa trẻ.
Bà nén lại tiếng nức nở, giọng nghèn nghẹn nói: “Hôm nay ông nội con phải phẫu thuật, sợ ông không uống được, đợi hôm khác đi.”
"Phẫu thuật xong, thì cũng cần uống chút canh để bồi bổ cơ thể thôi." Hứa Thanh Chi đứng dậy đi lên lầu: "Con đi lấy nhân sâm, lát nữa con sẽ giúp mẹ nấu canh."
"Được." Yến Mai trả lời, cô cảm thấy mẹ mình có vẻ không thoải mái.
Hứa Thanh Chi bước vào phòng và lấy cây nhân sâm cô mới trồng ra khỏi không gian linh khí.
Chính Đại Mao đã giúp cô giấu mấy gói hạt giống đan dược, lúc này cô mới nhớ ra mình đã trồng hết chúng ở mảnh đất nông nghiệp cạnh nhà kho và tưới nước cho chúng.
Bởi vì thời gian trồng quá ngắn nên cây nhân sâm có kích thước nhỏ và không đẹp lắm, hoàn toàn không thể so sánh với cây nhân sâm lớn mà cô đã trồng trước đây.
Nhưng so với nhân sâm ở thế giới này, hiệu quả của chúng rất lớn.
Lúc này Hứa Thanh Chi mới nhớ ra mình đã bỏ quên hai đứa nhỏ trên xe ba bánh.
Vậy thì tạm thời quên chuyện đó đi.
Cô cầm củ nhân sâm bước xuống đưa cho mẹ: “Mẹ, người bán nhân sâm trước đây cho con nói rằng loại nhân sâm này có thể đun sôi với nước, nước sôi lên là được.”
Vương Yến Mai thoạt đầu cũng không tin, nhưng bà nhìn xuống củ sâm trong lòng bàn tay nhỏ hơn ngón tay út của Hứa Thanh Chi, cau mày nói: “Con mua củ sâm này bao nhiêu tiền?”
Hứa Thanh Chi vốn muốn nói rẻ hơn, nhưng lại sợ nói rẻ hơn mẹ cô sợ mua trúng hàng giả, nên thản nhiên nói: “Con mua nó với giá 60 nghìn tệ.”
"Cái gì! Một củ nhân sâm nhỏ như vậy được bán với giá 60 nghìn tệ. Đồ ngốc này chắc chắn con đã bị lừa."
Hứa Thanh Chi nghiêm túc nói: "Mẹ yên tâm. Con đã lớn như vậy rồi, sao còn có thể bị lừa được? Đó là đồ tốt, cho nên con mới bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó."
Cha của mẹ cô từng giúp đất nước phân phối y học cổ truyền Trung Quốc. Bà đã làm việc từ khi còn nhỏ, và ban đầu bà có vẻ không tin củ nhân sâm không thể chạm tới ngón tay út của mình là thật. Khi Hứa Thanh Chi nói với bà về giá cả và đó là sản phẩm tốt, bà đã cẩn thận cầm nhân sâm vì sợ làm gãy và đã nấu chín cẩn thận.
Sau khi Hứa Thanh Chi giải thích xong về nhân sâm, cô bước ra ngoài và đi về phía chiếc xe ba bánh đậu bên cạnh sân.
Trong chiếc xe ba bánh, con quạ và con mèo trắng kêu rối rít, sau khi tụi nó nhìn thấy cô thì cuối cùng cũng im lặng .
Con quạ bay hai lần trong l*иg và tra hỏi kẻ không chung thủy là cô.
"Quạc quạc quạc?" Tại sao người lại đi? Người đã quên chúng tôi rồi à? Có phải chúng tôi thực sự không quan trọng chút nào trong trái tim của người không?
Con mèo trắng rêи ɾỉ bất bình.
"Meow~" Chủ nhân, người vô tâm quá.
Hứa Thanh Chi một tay ôm l*иg, tay kia quấn con mèo dưới cái tổ kêu cót két, cảnh cáo trước: “ bám chặt vào, các ngươi ngoan ngoãn đi, mẹ không thích nuôi thú cưng ở nhà. ."
"Meo~" Tôi vừa dễ thương vừa thông minh, sẽ không có ai không thích tôi đâu ~
Hứa Thanh Chi mang theo một con chim và một con mèo trong tay bước vào nhà.
Mẹ cô đang đổ nước nhân sâm mới đun sôi vào cốc giữ nhiệt.
Khi cô nhìn thấy mẹ mình, con quạ trên tay cô để thể hiện sự đáng yêu và tài năng của mình, nó đã ngay lập tức bắt đầu hát.
"Quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc, quạc!"
Không chịu thua kém, con mèo trắng bắt đầu kêu “meo, meo” để lấy lòng.
Đột nhiên, cả căn nhà tràn ngập tiếng hót líu lo của chim và mèo.
" Thành chi, con lấy chim và mèo ở đâu ra vậy? Nhanh, nhanh, đặt chúng xuống, mèo bẩn quá!"
Vương Yến Mai nhìn hai đứa nhỏ với vẻ mặt chán ghét "Đây là loại chim gì vậy? Chúng là loài chim gì vậy?" đen quá, lại còn bị hói.”
Con mèo trắng ấm áp nhưng bẩn : "..."
Con quạ đầu trọc hát nhiệt tình nhưng vẫn đen: “…”
Hai tụi nó bị từ chối, buồn bã.
Hứa Thanh Chi đặt hai con vật xuống, giải thích với mẹ: “Mẹ, đây là thú cưng con nuôi ở Chu Thành, hôm nay con bay về đây, con quạ này tên là vàng( nghĩa: ý muốn thu hút sự giàu có), còn con mèo trắng này tên là Nguyên Bảo."
Vương Yến Mai cau mày nói: "Không biết từ khi nào con có thú cưng, tốn rất nhiều tiền phải không? Mèo rất đẹp, vậy con nuôi quạ làm gì?"
Khi con quạ nghe thấy điều này, nó nhận ra rằng mình không bằng con mèo lớn!
đáng ghét.( Suy nghĩ của quạ)
Nó ngay lập tức mở rộng đôi cánh đen của mình và đập mạnh.
Trong rừng không có con chim đực nào mà không phải lòng nó.
Nó thề sẽ mê hoặc người phụ nữ trước mặt!
Vương Yến Mai sợ tới mức lui về sau một bước: "Con chim này hung ác lắm, Thanh Chi, cẩn thận đừng mổ con đấy."
con quạ:"……"
Trông con quạ còn buồn hơn lúc nãy nữa.