Hứa Thanh Chi đương nhiên biết mẹ cô sẽ không thật sự đánh mình, cô chỉ giả vờ thôi.
Giống như hồi nhỏ cô không thích ăn uống nên giả vờ bưng bát ra ngoài ăn rồi lén đổ cơm xuống con mương nhỏ gần đó nhưng bị mẹ cô phát hiện.
Mẹ cô nhặt cây muốn đánh cô, Hứa Thanh Chi sợ hãi chạy ra khỏi nhà, bị mẹ đuổi theo mấy cây số.
Hứa Thanh Chi chạy đến nhà bạn cùng lớp, lo lắng không biết mẹ có tìm thấy cô không.
Nhưng mẹ cô không bao giờ đuổi kịp cô, và chuyện bị đánh này cũng chưa bao giờ xảy ra với cô.
Nhưng sự hù dọa đã có tác dụng, từ đó cô không bao giờ dám lén lút vứt cơm nữa.
Lúc này, Hứa Thanh Chi chạy vào nhà vừa nói vừa đổ cơm vừa rửa tay.
Vương Yến Mai nghe xong liền ậm ừ: "Con vừa học được thói hư tật xấu của bố con. Bố con vứt lúa ở ven sông trong làng, bị ông bà mày kiện. Sau đó, bố con nghỉ học. Nếu bố mày có học thì bây giờ đã không làm nghề này, chú con không kiếm tiền nên sau đó mới về làng để làm thư kí trong làng, còn chú út con học hành tử tế đã mở một phòng khám để chữa bệnh....
Hứa Thanh Chi nghe được những lời này hơn mười năm, mới nhướng mày nói: "Bố không học không phải bị mất lúa, không phải ông bà không cho sao?"
“ Hả…” Vương Yến Mai vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Là vì bố con bảo ông bà con mỗi ngày ăn đậu phụ, không muốn đi học. Ngày đó ở nhà ăn đậu phụ rất tốt.”
Hứa Thanh Chi mỉm cười ôm lấy cánh tay mẹ: "May mắn thay, bố đã đẻ con, con cũng may mắn, tài nấu nướng của con đã được cả làng công nhận."
Vương Yến Mai lắc đầu: “Nấu ăn giỏi có ích lợi gì? Chẳng kiếm được tiền. Những bữa tiệc đó chúng ta thường thuê đầu bếp, cũng có cả nam giới, mẹ con không có tâm sức nấu một nồi cơm lớn.”
Bà vừa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên.
"Chúc bạn may mắn, chúc bạn may mắn..."( Nhạc chuông điện thoại)
Vương Yến Mai liếc nhìn điện thoại, vẻ mặt thay đổi, bước ra ngoài nghe điện thoại.
Hứa Thanh Chi lấy một cái bát và múc đồ ăn cho mẹ con cô.
Cô trở về từ thế giới bất tử và rèn luyện cơ thể nhiều nắm, nên thính giác của cô tốt hơn nhiều so với người bình thường, chỉ cần muốn nghe thấy điều gì đó, cô có thể nghe thấy bất cứ điều gì trong phạm vi trăm mét.
Giọng nói của mẹ cô đang nói điện thoại tự nhiên lọt vào tai cô.
Đó là số điện thoại của dì Vương Kim Lan.
Bà nội cô sinh được hai cô con gái, mẹ cô là con gái nhỏ, dì Vương Kim Lan là con gái lớn. Ông bà nội cô có một người con rể là Chu Hoành Vĩ .
Theo phong tục ở chỗ cô, thì con rể vào nhà được coi là con trai.
Vì vậy, Hứa Thanh Chi gọi ông là chú Chu Hoành Vĩ và dì Vương Kim Lan.
Vương Kim Lan vừa khóc vừa hét: “ Yến Mai, không ổn, không ổn. Sức khỏe của bố lại xấu đi, phải vào phòng mổ. Bác sĩ nói phải trả ngay 30 nghìn nhân dân tệ để thực hiện ca phẫu thuật. Nếu để đến sau này thì số tiền có thể lên tới 50 đến 60 nghìn tệ. Bây giờ chị chỏ có 3 nghìn tệ, em có thể chuyển ít tiền qua cho chị được không?".
"Em... Hiện tại không có tiền. Chồng em đến huyện trấn để giúp bán dưa hấu rồi. Em..." Vương Yến Mai lo lắng.
"Khi em còn nhỏ, bố yêu thương em nhất, em không thể bỏ mặc bố của chúng ta được!"
“Em…” mẹ cô gần như sắp khóc: “Không phải em không quan tâm, em thật sự không có tiền.”
"Yến Mai, em hãy nghĩ biện pháp đi, tình huống của bố hiện tại rất cấp bách, chị chờ tin từ em."
Vương Yến Mai nhìn điện thoại bị cúp máy, trên màn hình điện thoại là một bức ảnh gia đình được chụp trước cửa nhà bố mẹ của bà.
Lúc đó sức khỏe của bố bà đã khá hơn và ông đã trải qua một năm vui vẻ ở nhà.
Mẹ cô nắm chặt chiếc điện thoại của mình.
Hứa Thanh Chi từ bên trong nhà nói vọng ra: “Mẹ, tới giờ ăn rồi.”
Vương Yến Mai vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, đáp: "Mẹ vô liền."
Bữa ăn của hai người rất đơn giản, một tô đậu hũ luộc mềm và một tô thịt ba chỉ chiên đậu khô.
Hương thơm của đậu khô nổi tiếng khắp cả nước, không chỉ có đậu khô mà còn có nhiều loại đậu phụ phong phú, người ta nói rằng vì nước ở đậu khô tốt nên sẽ làm đậu phụ ngon hơn.
Đậu khô hiếm thấy ở Chu Thành. Chúng là sản phẩm của nông nghiệp. Đậu trồng tại nhà được sấy khô trong nước và chuyển sang màu nâu. Chúng có vị mặn của đậu. Cách làm cũng tương tự như thịt lợn om với dưa chua. Thịt ba rọi chiên với đậu khô là thơm nhất, mỗi lần ăn cô có thể ăn hai bát cơm vì món này.
Tuy nhiên, dù đồ ăn có ngon đến đâu thì Vương Yến Mai cũng không có cảm giác đói bụng vì bà đang nghĩ ra cách để kiếm tiền .