Mà bộ lạc thì chậm nhất sáng mai sẽ khởi hành, củi và lương thực trong nơi trú ẩn sẽ hết sạch vào tối nay. Trước khi điều đó xảy ra, nếu cô vẫn chưa tìm được chỗ trú thân thì e rằng sẽ không thể qua nổi một đêm.
Chỗ trú thân…
Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh của thú nhân tàn tật sống ở hang đá bên cạnh, với vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng cương nghị.
Tô Lạc Lạc nghĩ đến đôi mắt xanh thẳm như đại dương của y, cùng với vết sẹo đầy quyến rũ trên gương mặt anh tuấn ấy, đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở thở ra một luồng khí trắng mờ.
…
Bộ lạc mà nguyên chủ thuộc về gọi là bộ lạc Hắc Thanh, một bộ lạc nhỏ chỉ có hơn ba trăm người.
Thông thường, mọi người sống rải rác trong vài hàng động đá dưới chân núi, nhưng khi đến mùa đông, tuyết phủ kín núi, tài nguyên khan hiếm, các giống cái sẽ dẫn theo con nhỏ đến tập trung trong một động đá lớn ở trung tâm bộ lạc, được các thú nhân của từng gia đình cùng nhau nuôi dưỡng.
Nhiều giống cái đơn thân không thể nhặt đủ củi cũng sẽ chuyển vào động trú ẩn vào mùa đông, giúp đỡ làm một số việc lặt vặt như xử lý da thú, mài dao xương, nấu ăn, thêm củi để đổi lấy thức ăn.
Điều này vốn rất bình thường, nhưng nguyên chủ lại kiêu ngạo, cho rằng sống trong nơi trú ẩn vào mùa đông là việc mất mặt, là biểu hiện của việc không có năng lực, không thể nhặt đủ củi trước mùa đông để các thú nhân cung cấp.
Là mỹ nhân số một của bộ lạc (tự phong), nàng ta không thể giống như những người khác được.
Để thể hiện sự đặc biệt của mình, trước khi mùa đông đến, nguyên chủ không chỉ một mình "đá bảy con thuyền", khiến các thú nhân si mê giúp nàng ta nhặt củi chất thành núi, mà còn thuyết phục con cá mạnh nhất trong "ao cá" đào cho mình một hang nhỏ trên sườn núi, với lý do không muốn sống quá gần những thú nhân khác sau khi kết hôn.
Khi Tô Lạc Lạc mới xuyên không đến, cô sống trong hang nhỏ trên sườn núi, trong cơn mê man đã gặp người thú nhân tàn tật sống bên cạnh vài lần.
Lúc đó, trong hang đầy thức ăn và da thú mà nguyên chủ được tặng cùng rất nhiều củi. Chưa kịp quyết định có nên ăn thức ăn đó không, thì những thú nhân bị nguyên chủ lừa gạt đã dẫn theo tộc trưởng đến tìm cô, không chỉ lấy hết đồ đi, mà còn không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lấp kín hang của cô lại.
Tô Lạc Lạc: "…" Ít nhất thì các người cũng để lại cho tôi chỗ ở chứ!
Hơn nữa, các người làm tuyệt như vậy, nếu người đẹp trai nhà bên thấy được thì liệu có nghĩ tôi đã đá nhiều thuyền không đây!
Trước ánh mắt phức tạp và đầy phẫn nộ của những thú nhân, Tô Lạc Lạc không còn cách nào khác nên đành ngậm ngùi chuyển vào nơi trú ẩn. Chưa kịp nghỉ ngơi được mấy ngày thì bộ lạc lại sắp giải tán…
Cuộc sống này chỉ hơn thời kỳ mạt thế chút xíu.
Trong lúc đang suy nghĩ, Tô Lạc Lạc đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài nơi trú ẩn.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài, thấy hàng chục thú nhân cao lớn tụ tập trên khoảng đất trống trước cửa hang chen chúc nhau. Họ mặc quần áo da thú không dày lắm, cố tình để lộ vai trái với dấu ấn chiến binh hình tam giác, như muốn phô trương thân phận và khả năng của mình. Ánh mắt họ quét qua các giống cái trong hang, ánh mắt vừa tò mò vừa phấn khích.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có chút lo lắng, linh cảm chẳng lành. Nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên từ trong cùng hang đá:
“Hắc Thanh à, ngươi không nên đến lúc này đâu, vẫn chưa đến thời gian chúng ta đã hẹn mà.”
Giọng nói của tộc vu vang lên cùng tiếng động lách tách. Tô Lạc Lạc khó khăn ngồi dậy, nhìn thấy một nữ nhân trung niên cầm gậy quyền trượng bằng gỗ mun, khoác áo da thú màu đen sẫm bước ra từ sâu trong nơi trú ẩn. Mũ đội trên đầu bằng xương bò trang trí với lông vũ màu sắc đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.