Bộ tộc Hắc Thanh của họ lần này sẽ đến thành phố thú nhân Beryx - vùng đất ngăn chặn sự hoang tàn và ô nhiễm.
Đó là thành phố thú nhân lớn nhất ở phía đông của lục địa thú nhân, với lãnh thổ rộng lớn và quân đội thú nhân mạnh mẽ, là một nơi không sợ mùa đông hay mùa hè, tài nguyên phong phú và hồ tẩy lễ ở đó không thể so sánh với cái ao nhỏ của bộ tộc họ.
Chỉ cần đưa Tô Lạc Lạc đến đó thì sẽ rõ ràng cô là một giống cái vô dụng hay là một người được thần bảo hộ quý giá, là bạn đời hay chỉ là một thú cưng xinh đẹp.
"Đúng vậy, Lạc Lạc, đừng... đừng bướng bỉnh như thế nữa." Hắc Sơn không biết ý định của Thạch Tuyết Chu, thấy Tô Lạc Lạc còn cố chấp nói những lời này thì trong lòng cũng cảm thấy hơi lo lắng: “Tuyết Chu ca ca đã sẵn lòng đưa nàng theo, đó là lòng tốt của huynh ấy, nàng đừng cố tình nói những lời này để chọc giận huynh ấy nữa."
Hắn không có khả năng mang Tô Lạc Lạc đi, nhưng Thạch Tuyết Chu thì có, gã mạnh mẽ như vậy thì chỉ cần theo gã, Tô Lạc Lạc sẽ không cần lo lắng về những nguy hiểm trên đường đi nữa.
"Ta không đi, ta đã nói ta không thích ngươi rồi, ngươi phiền quá rồi đó!"
Tô Lạc Lạc bắt đầu lo lắng, cô phát hiện thú nhân trước mặt có vẻ như không hiểu tiếng người, cô đang cố diễn cảnh ngã cầu may gần như đã thành công thì gã đột nhiên chạy đến kéo cô đi, điều này rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm mà.
Huhuhu, chắc chắn thú nhân tàn tật bên cạnh đã hiểu lầm rồi, không thèm quan tâm đến cô nữa, bộ cái tên Thạch Tuyết Chu này bị gì trong não rồi hả!
"Nàng muốn chết chứ gì." Thạch Tuyết Chu tức giận đến mức mặt mày tái xanh, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tô Lạc Lạc bắt đầu ngấn nước, bản năng chiếm hữu của thú nhân bị kí©h thí©ɧ hoàn toàn, đôi mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, một tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cô.
"..." Tô Lạc Lạc cắn chặt môi, không phát ra tiếng kêu đau nào, chỉ cố gắng triệu hồi dị năng, định lấy con chim ưng lửa gần đó ra.
Cô bước loạng choạng, bị Thạch Tuyết Chu kéo ra ngoài động đá, đôi chân yếu ớt bị kéo lê trên tuyết, đôi dép cỏ đã hỏng trong hành trình dài buổi chiều, những vết thương trên chân bị rách ra lần nữa, máu nhỏ giọt trên nền tuyết trắng.
Tô Lạc Lạc cố nén đau, run rẩy giọng gọi thú nhân tàn tật bên cạnh, nhưng cơ thể cô vốn đã cạn kiệt sức lực, liên tiếp nói nhiều như vậy, giọng nói của cô đã khàn đặc, rất nhỏ, đến mức Thạch Thanh không thể không can ngăn: “Đừng gọi nữa."
Hắn ta không hiểu, nhị ca là vì tốt cho Tô Lạc Lạc nên muốn đưa cô đi, tại sao cô lại phản đối như vậy? Rõ ràng là trước đây cô rất yêu nhị ca, chẳng lẽ thật sự đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Nhưng... thú nhân tàn tật mà cô gọi là chồng lại không có phản ứng gì với những chuyện đang diễn ra bên này, có lẽ là không thích cô lắm.
Đi thêm mấy bước nữa, Thạch Thanh không kìm được nói: “Thú nhân mà nàng gọi là người điếc và câm, hắn không thể nghe thấy nàng nói gì đâu."
Tô Lạc Lạc sững lại, đôi mắt khẽ mở to, trong lòng dâng lên một niềm vui không thể diễn tả, chỉ cảm thấy đôi tay đôi chân lạnh lẽo của mình đã ấm áp trở lại.
Bảo sao trước đó cô đã nói rất nhiều trong động đá mà y không phản ứng gì, cũng không trách được khi cô gọi y là chồng và cầu cứu, y cũng không đến giúp.
Thì ra y không phải cố tình không quan tâm đến cô mà là y không nghe thấy, cũng không nói được.
Nghĩ kỹ lại, nếu cô đang yên ổn ở nhà, đột nhiên có một thú nhân tàn tật vô danh đến cầu cứu, ở lại chưa được bao lâu rồi một đám giống cái mạnh mẽ sáng lạn đến tìm để đưa người đó đi, có lẽ cô cũng sẽ hiểu lầm rằng thú nhân đó đã tìm được đường thoát và không dám mạo hiểm giúp đỡ.