Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giữa những thú nhân và giống cái có rất nhiều cách gọi nhau. Những người không quen thì gọi thẳng tên, dù là bạn đời thì phần lớn cũng chỉ gọi là "người nhà ta", "bạn đời của ta", "thú nhân của ta, vợ ta". Cách gọi như "chồng vợ" thường chỉ được dùng khi thú nhân và giống cái kết giao với nhau, là một cách gọi rất riêng tư và thân mật.

Thạch Thanh và mấy thú nhân khác vô thức nhìn theo ánh mắt của Tô Lạc Lạc, phát hiện ra chỉ có một thú nhân tàn tật toàn thân nhuốm máu đứng cách đó không xa, vẻ mặt của họ trở nên vô cùng kỳ quặc.

Cái gì đây? Cái quái gì vậy?

Tai họ không bị gì đấy chứ?

Tô Lạc Lạc lại gọi thú nhân lang thang kia là chồng sao? Ngay trước mặt Thạch Tuyết Chu luôn cơ à?

Thạch Thanh và Hắc Sơn nhìn nhau rồi liếc nhanh về phía Thạch Tuyết Chu và những thú nhân khác, ánh mắt nhìn xuống đất, không ai dám mở miệng nói lời nào.

Hôm nay, ngoài hai người bọn họ ra thì còn có ba thú nhân khác trong đội săn của Thạch Tuyết Chu đến cùng, họ ít nhiều đều biết về chuyện giữa Thạch Tuyết Chu và Tô Lạc Lạc.

Người thú thường thẳng thắn, tôn trọng và trân trọng giống cái, nhưng trước một giống cái như Tô Lạc Lạc, kẻ mà giẫm chân trên nhiều con thuyền cùng lúc, bọn họ tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khinh bỉ, coi thường và không đồng tình với việc Thạch Tuyết Chu đến tìm cô.

Họ vốn tưởng rằng Tô Lạc Lạc luôn tỏ vẻ kính cẩn, ngoan ngoãn trước mặt đội trưởng, yêu thương gã đến chết đi sống lại, khi gặp đội trưởng ít nhất cũng sẽ rơi nước mắt cảm kích. Nhưng không ngờ cô lại dám gọi một thú nhân khác là "chồng" trước mặt bọn họ.

Nhân thú đó mà mạnh mẽ, phong trần thì thôi cũng đành, ít nhất còn đỡ làm đội trưởng khó xử. Nhưng đằng này người đó lại là một thú nhân tàn tật, yếu ớt, không có nổi một vết thú văn, cơm ăn cũng là vấn đề, là một thú nhân đã điếc còn bị câm.

Đây không phải chỉ là làm mất mặt đội trưởng, mà là đạp thẳng mặt đội trưởng xuống bùn.

Biểu cảm trên mặt Thạch Tuyết Chu cũng trở nên khó coi, gã không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi không gặp mà thái độ của Tô Lạc Lạc đối với gã lại thay đổi nhiều đến thế.

Nhưng gã là một thú nhân rất tự tin, sức mạnh to lớn giúp gã không dễ bị những lời nói vô nghĩa của một giống cái nhỏ bé làm cho tức giận.

Gã thản nhiên liếc nhìn thú nhân tàn tật đứng cách đó không xa, chỉ nghĩ rằng trước đây Tô Lạc Lạc đã chịu nhiều khổ cực trong nơi trú ẩn, bị người khác chèn ép đến mức phải đi lang thang nên trong lòng hơi oán giận, lời nói cũng không thật lòng.

Giọng Thạch Tuyết Chu bình tĩnh, đôi mắt dị sắc đầy tự tin: ‘Tô Lạc Lạc, đi với ta."

"Ngọn Tây Sơn hoang vu, khan hiếm thức ăn, củi thì khó kiếm, thú dữ rất nhiều, nếu không có thú nhân bảo vệ thì mùa đông ở đây rất nguy hiểm." Thạch Tuyết Chu nói với vẻ kiêu ngạo: “Ta đã thay đổi ý định, chỉ cần nàng đi với ta, chúng ta vẫn có thể tiếp tục thực hiện thỏa thuận."

Thỏa thuận?

Thỏa thuận gì?

Tô Lạc Lạc thấy trong lòng có gì đó không ổn.

Dù cô không quá thông minh, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngốc nghếch. Trong nửa tháng qua, không chỉ nắm rõ mối quan hệ phức tạp của nguyên chủ trong bộ tộc, cô còn hiểu rõ những khoản nợ tình ái mà nguyên chủ đã gây ra bên ngoài.

Nguyên chủ tổng cộng đã bắt cá bốn tay với sáu thú nhân, đúng là một bậc thầy quản lý thời gian mà.

Trong sáu thú nhân này, có bốn người là từ bộ tộc Hắc Thanh, một người từ bộ tộc Tuyết Tùng, còn một người là thú nhân lang thang sống ở sườn núi phía đông khá giàu có. Mỗi người trong số họ đều tặng nguyên chủ rất nhiều thứ, là những kẻ ngốc thật sự, ngoại trừ Thạch Tuyết Chu.
« Chương TrướcChương Tiếp »