Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà trong toàn bộ bộ tộc Hắc Thanh, bao gồm cả mười mấy bộ tộc nhỏ xung quanh, con cái có thể qua lần thanh tẩy thứ hai cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống hồ là con cái qua lần thanh tẩy thứ ba.

Biết rằng việc tìm bạn đời sẽ rất khó khăn, Thạch Tuyết Chu không đặt nhiều hy vọng vào điều đó. Kể từ khi trưởng thành đã bắt đầu tìm kiếm các loại thảo dược quý hiếm với sự giúp đỡ của pháp sư trong tộc để pha chế thuốc có thể thanh lọc và áp chế ô nhiễm trong cơ thể, tránh để mình thường xuyên mất kiểm soát mà trở thành loài thú, nên cũng không quan tâm đến việc con cái trong bộ tộc nghĩ gì về mình.

Vì vậy, khi Tô Lạc Lạc mang Hoa Dạ Ngữ đến tìm gã, mong muốn một cuộc giao dịch thì Thạch Tuyết Chu đã không từ chối.

Sau đó, gã dẫn những thú nhân bị Tô Lạc Lạc lừa dối cảm tình đến tìm cô, chỉ là làm việc mà chiến binh mạnh nhất trong bộ tộc nên làm, không hề nghĩ đến việc Tô Lạc Lạc sẽ thế nào cũng chưa bao giờ chủ động hỏi về cuộc sống của cô trong khu trú ẩn.

Gã nghĩ mình sẽ luôn giữ thái độ không quan tâm đến con cái yêu gã đến chết đi sống lại, cho đến khi...

Nhớ lại sự việc xảy ra hơn nửa tháng trước, biểu cảm trên khuôn mặt sư tử lông xù của Thạch Tuyết Chu trở nên sâu lắng.

"Grào! (Nhị ca, tới nơi rồi!)"

Thạch Thanh gầm lên, tiến lên phía trước, miệng sư tử ngậm ngọn đuốc chiếu sáng một mảng tuyết nhỏ.

"Nàng ấy không ở đây." Một thú nhân sư tử bình thường biến thành hình người, là một thú nhân trẻ tuổi có khuôn mặt không mấy nổi bật, để tóc húi cua: “Tuyết Chu, hang đá mà chúng ta từng đào vẫn rất chắc chắn, xung quanh không có mùi của Tô Lạc Lạc."

"Chẳng lẽ Tô Lạc Lạc đã chết rồi sao?" Mấy thú nhân khác cũng lần lượt biến thành hình người, vừa tìm kiếm xung quanh vừa bàn tán rôm rả—

"Từ lúc nàng ấy đi ra đến giờ đã bốn năm canh giờ rồi, một con cái trong trời tuyết mà chạy vào khu rừng không có thú nhân bảo vệ thì tám phần là đã chết rồi."

"Lúc nãy ta thấy một số dấu chân trên mặt đất, Tô Lạc Lạc đúng là đã vào khu rừng đại thụ, chẳng lẽ bị bầy sói bắt đi rồi sao?"

"Cũng có thể lắm, bầy sói nhớ rất dai, trước đó Tô Lạc Lạc không biết lại lừa một con sói con từ tay một tên thú nhân ngốc nghếch nào, ta nghe Tiểu Nhã nói nàng ấy rất thích nó, ngày nào cũng mài móng sói trong khu trú ẩn..."

Một trong những thú nhân nói đến đây, bỗng nảy ra ý tưởng: “Các người nói xem, có khi nào nàng ấy đã đi tìm cái tên thú nhân tàn tật đưa nàng ấy về hôm đó không?"

Lời vừa dứt, tất cả thú nhân đều ngẩn người, tiếp đó không chừa một ai, kể cả thú nhân vừa nói cũng phá lên cười ha hả.

Đùa gì thế, bảo Tô Lạc Lạc kiêu ngạo đến mức không để ba cấp bậc chiến binh thú nhân vào mắt đi làm bạn đời cho thú nhân tàn tật sao? Thà để cô bị dã thú ăn thịt còn hơn.

Thạch Tuyết Chu lại nhíu mày không nói lời nào mà chạy vào sâu trong rừng đại thụ.

Các thú nhân khác thấy vậy chỉ đành theo sau, không lâu sau, cả đoàn người ngửi thấy một mùi cháy khét nồng nặc.

Thạch Tuyết Chu lặng lẽ tiến lên phía trước, vòng qua mấy cây đại thụ, đôi mắt tinh tường trong đêm bắt gặp ánh sáng nhỏ phát ra từ một hang đá.

"Grào—!"

Gã tiến lên gầm mạnh một tiếng, rồi hóa thành hình người cách hang đá không xa, đôi mắt một xanh một tím nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ bị đập nát bên ngoài hang, gọi một tiếng: “Tô Lạc Lạc."

Thạch Tuyết Chu có tính cách lạnh lùng, nhưng giọng nói khi ở hình người lại không hề trầm đυ.c, ngược lại rất trong trẻo mang theo sức sống của một thú nhân trẻ tuổi. Vừa nghe gã nói, Thạch Thanh và những thú nhân khác cũng tìm đến nơi và đồng loạt gọi lớn.

"Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc, ngươi có ở đó không?"

"Nhị ca của ta đến tìm ngươi rồi, nói sẽ đưa ngươi về bộ tộc."
« Chương TrướcChương Tiếp »