Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng cho dù như vậy, khi tiểu cô nương đó nhìn y vẫn không có bất kỳ biểu hiện ghê tởm hay khó chịu nào, thậm chí còn có thể chịu đựng được sự ô nhiễm từ cơ thể y tốt hơn bất kỳ ai mà y từng gặp trong cuộc đời dài đằng đẵng này.

Chỉ tiếp xúc với cô vài giây, y đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi đó, thậm chí khiến y nảy sinh một khao khát chiếm hữu cô từ tận xương tủy, đến mức y không gϊếŧ cô, như thể đang chờ đợi một phép màu không bao giờ có thể xảy ra vậy.

Nhưng giờ đây…

Nhìn xuống đôi tay đầy máu và vài chiếc da sói vô tình lột ra, Zelcius nghĩ cô đã chết.

Giống như những thú nhân từng thề trung thành với y đã chết dưới ánh mặt trời cháy bỏng tinh khiết của y.

Cốc cốc cốc—!

"Grào—(Nhanh lên, nhanh lên)!!"

Tiếng móng thú yếu ớt vang lên, Zelcius bất giác động tai, kinh ngạc nhận ra y đã khôi phục được chút thính giác.

Âm thanh phát ra từ một vài thú nhân thuộc bộ tộc sư tử ở dưới chân núi.

Chúng đã biến thành hình dạng thú, con sư tử dẫn đầu ngậm một ngọn đuốc trong miệng, sốt ruột ngửi mùi phía trước, phía sau là một con sư tử đực cao lớn và mạnh mẽ.

Thân hình của nó lớn hơn nhiều so với thú nhân sư tử thông thường, cao gần hai mét, dài hơn bốn mét, bộ lông lại có màu trắng đẹp đẽ, một mắt màu xanh, một mắt màu tím, cơ bắp cân đối di chuyển dưới ánh trăng với dáng đi của loài mèo, không vội vàng theo sau con sư tử phía trước.

Là thú nhân sư tử dẫn đầu nhóm thú nhân trẻ tuổi đến tìm tiểu cô nương bên cạnh hang động trước đó.

"Grào—gừ—(Nhị ca, sao ngươi nghĩ Tô Lạc Lạc sẽ đến đây, nhỡ nàng ấy đi với đám thú nhân lang thang rồi thì sao?)"

Thạch Thanh thực sự rất băn khoăn, buổi chiều khi hắn ta kéo theo Hắc Sơn, hai con sư tử cùng đi dạo một vòng ở chợ.

Vì buổi chiều tuyết lại bắt đầu rơi, nhiều thú nhân đã dọn hàng, nhưng cũng có vài thú nhân vì câu chuyện nóng hổi mới xảy ra giữa Hắc Sơn và Tô Lạc Lạc mà hứng thú quyết định vừa dọn hàng vừa tám chuyện, tốc độ dọn dẹp chậm đi vài phần, bị Thạch Thanh và đồng bọn chặn lại đúng lúc.

Bị chặn lại là năm thú nhân trẻ tuổi, tất cả đều là thú nhân lang thang ở gần đây, và họ tình cờ quen biết với Thạch Thanh.

"Tiểu Mạch!"

Thạch Thanh gọi một trong những thú nhân gầy gò: “Đừng vội dọn hàng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Thạch Thanh ca, chuyện gì thế?" Sài Tiểu Mạch nghe vậy cũng dừng lại động tác của mình, cười tươi hỏi: “Sao huynh lại đến chợ?"

Bộ tộc Tuyết Tùng và bộ tộc Hắc Thanh nằm kề nhau, một bên đóng quân ở tiền sơn của dãy Tuyết Tùng, bên kia ở hậu sơn, giữa hai bộ tộc là nơi trú ngụ của nhiều thú nhân lang thang, ba bên cùng chia sẻ hai khu vực săn bắn tự nhiên giàu tài nguyên là dãy Tuyết Tùng và rừng cây đại thụ.

Vì số lượng và sức mạnh của các chiến binh thú nhân tương đối cân bằng, ba bên thông thường không can thiệp vào việc của nhau, chỉ khi đối mặt với đợt thú triều hoặc cần trao đổi hàng hóa tại chợ mới có sự giao thiệp.

Thạch Thanh là tiểu nhu tử của tộc trưởng bộ tộc Hắc Thanh, có địa vị cao và được nuông chiều, không thiếu ăn thiếu mặc, trừ khi có việc cần bán những con mồi quý hiếm, hàng ngày hắn ta ít khi xuất hiện tại chợ.

"Thôi, đừng nhắc tới nữa." Thạch Thanh sau khi nói vài câu xã giao với Sài Tiểu Mạch thì cũng nói thẳng về ý định của mình.

"Huynh nói gì?"

Sài Tiểu Mạch ngạc nhiên: “Con cái xinh đẹp lúc chiều đó là Tô Lạc Lạc sao?"

Tiểu Mạch không tin vào tai mình: “Các huynh chắc chứ? Không phải nói Tô Lạc Lạc chỉ là tự tâng bốc mình đẹp, thực ra là một cô nương xấu xí không qua được lần thanh tẩy đầu tiên sao?"

"Đúng vậy, con cái đó rất giỏi mặc cả, nói năng rất khéo léo, nụ cười cũng ngọt ngào nữa."

Mấy thú nhân lang thang bên cạnh Sài Tiểu Mạch cũng giật mình: “Tuy có vẻ phóng khoáng một chút, nhưng không giống cái người khinh thường chúng ta như Tô Lạc Lạc."

"Tô Lạc Lạc đẹp đến vậy sao?"

"Ca ca của ta từng gặp nàng ấy, nói rằng nàng ấy chỉ thanh tú thôi, không thể coi là đệ nhất mỹ nhân được..."

Mấy thú nhân không tin rằng con cái được Hắc Sơn đưa đến chợ vào buổi chiều chính là "Tô Lạc Lạc", kẻ nổi tiếng với việc đùa cợt tình cảm của các thú nhân.
« Chương TrướcChương Tiếp »