Tô Lạc Lạc còn chưa nói hết lời thì một bàn tay lớn thon dài với những khớp xương rõ ràng đã dễ dàng đẩy cánh cửa gỗ bị tuyết che phủ một nửa mở ra.
Gió lạnh như dao cắt, tuyết bay loạn xạ.
Dưới ánh tuyết, con sói mà cô chôn một nửa vào buổi tối đã đông cứng thành một khối cứng đờ.
Tô Lạc Lạc bị ném ra ngoài, muốn khóc mà không có nước mắt.
Cô ngã vào đống tuyết dày, không thấy đau lắm nhưng vừa được sưởi ấm xong, cả người đột ngột bị gió lạnh quét qua, toàn thân như rơi vào hầm băng, răng đánh lập cập không thể thốt lên lời cầu xin nữa.
Cánh cửa gỗ phía sau đóng sầm lại, lòng Tô Lạc Lạc lạnh lẽo, nhìn vào màn đêm đen như mực bên ngoài, cô thê thảm như một cây cải bẹ xanh ủ rũ vậy.
Cô kéo chặt lớp da thú đã ướt một nửa rồi cố gắng di chuyển lên chỗ cao hơn.
Cấu trúc của hang đá mà thú nhân tàn tật ở bên cạnh ở tốt hơn nhiều so với cái hang nhỏ mà cô ở trước đây, vị trí gần cửa gỗ cách cửa hang đá khoảng mười mét, tuy đã bị tuyết chôn lấp khá nhiều nhưng vẫn là nơi ít tuyết nhất trong hang đá, gió lạnh cũng bị một tảng đá lớn gần đó chặn lại phần lớn.
Tô Lạc Lạc bò đến đó, cảm thấy hối hận vì buổi chiều không tìm một gia đình thú nhân nào để ở tạm. Đôi mắt cô như đọng lại, như trở về cái đêm lạnh lẽo khi virus tang thi mới bùng phát.
Không yên tĩnh như thế này, bầu trời khi ấy cũng tối hơn bây giờ.
Tối… Đợi đã, tại sao cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chứ?
Tô Lạc Lạc quay đầu lại, đối diện với một cái lỗ nhỏ trên vách đá bị đυ.c ra, cái lỗ ấy to bằng bàn tay cô.
Loại lỗ nhỏ này là lỗ thoát khí, rất phổ biến trong hang đá tự tay thú nhân đυ.c ra. Để thích nghi với thiên tai và khí hậu khắc nghiệt thay đổi của thế giới này, hầu hết thú nhân sẽ chọn làm hang đá của mình sâu hơn, để cải thiện tính thông khí vào mùa hè và an toàn khi đốt lửa vào mùa đông, họ sẽ tạo ra những lỗ thoát khí to nhỏ khác nhau ở nơi kín đáo trong hang đá.
Lúc này, từng tia sáng yếu ớt kèm theo từng luồng hơi nóng đang chảy qua lỗ thoát khí ấy, như ánh lửa chập chờn vậy.
Tô Lạc Lạc không kìm được đưa tay ra, như cô bé bán diêm tự chuốc lấy sự đau khổ.
Cô thở nhẹ, sợ bị phát hiện nhưng nhanh chóng nghe thấy từ lỗ thoát khí ấy phát ra tiếng thở gấp, khàn khàn khó chịu.
Kiềm chế, chịu đựng, nặng nề;
Nhưng cũng không thể chịu nổi, nóng bỏng, xấu hổ.
Như tảng băng cứng rắn bao bọc một ngọn lửa đang tan chảy, lại như một vũng nước chết bị khuấy động bởi một chiếc lá rơi từ trên trời.
Rất nhỏ.
Rất nhẹ.
Rất kiềm chế.
Nhưng trong đêm yên tĩnh khi gió ngừng thổi lại rõ ràng đến vậy.
Đôi tai Tô Lạc Lạc đột nhiên nóng bừng lên, ngứa ngáy, tê dại.
Đẩy cô ra ngoài, chẳng lẽ vì y xấu hổ quá sao?
Tô Lạc Lạc đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng động mạnh trong hang đá.
Mặt đất rung chuyển không ngừng, từng viên đá không được gắn chặt trong hang đá đều lăn lóc.
Không ổn, y đã mất kiểm soát rồi!
Tô Lạc Lạc cố gắng bám chặt vào lỗ thoát khí để không bị ngã, bên tai vang lên tiếng đá bị đập vỡ, như thể đang đối mặt với cơn bạo lực dữ dội của thú nhân.
Cánh cửa gỗ rõ ràng không chắc chắn như vách đá, Tô Lạc Lạc chỉ nghe thấy một tiếng "rầm!", cánh cửa gỗ không chịu nổi đã kêu lên thảm thiết, bị một luồng khí nóng rực phá tan và cô cũng bị thổi bay ra ngoài!
“Khụ khụ…”
Tô Lạc Lạc ăn một ngụm tuyết, ngơ ngác nhìn cánh cửa gỗ và vách đá bị đập vỡ thành một cái hố lớn, nghe thấy tiếng cây lớn ngã đổ ở không xa, khẽ rùng mình.
Cô biết thú nhân mất kiểm soát là một điều rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đáng sợ đến thế, vách đá cách đó mấy mét nói vỡ là vỡ, nếu vừa rồi y muốn làm hại cô thì chắc chắn cô có cả trăm mạng cũng không đủ chết.