"Chị! Cô là tiểu thư thật thì thế nào? Ba mẹ cùng các anh trai chỉ thương tôi, tôi chỉ cần giả vờ khóc, chỉ cần vài phút họ liền đem cô đuổi ra khỏi nhà! Đến cuối cùng tôi liền nói để cô hiểu được, vì tôi, họ có thể muốn mạng của cô!
Đường Uyển Tình độc ác nhìn chằm chằm thiếu nữ quần áo đầy máu, đã bị cô ta hành hạ đến hoàn toàn thay đổi. Trong giọng nói đều là sự hung tàn cùng đắc ý.
"Aaaaaa..."
Theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cô ta lại đâm theo vào ngực thiếu nữ một dao sắc bén.
Ngay lập tức! Máu tươi chói mắt ào ạt trào ra ngoài.
Đây đúng là kho hàng trong vườn trà u ám ở Đường Gia.
Thiếu nữ mình đầy thương tích, biểu cảm thống khổ ngã vào vũng máu, trên mặt bị rạch hơn mười nhát dao, vô cùng thê thảm.
Một khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, sớm đã máu thịt mơ hồ, không phân biệt rõ hình dáng ngũ quan.
Trên ngực truyền đến đau đớn, ý thức Đường Nguyệt dần thanh tỉnh, tay chân cô đều đau, không khống chế được mà co rút.
Cô chậm rãi mở hai mắt đã đυ.c ngầu, nhìn nữ nhân tay đang cầm dao, trên mặt là khó hiểu cùng kinh ngạc.
"Đường Uyển Tình...cô....vì sao?
Cái gì tôi cũng nhường cho cô...Cô còn đối với ta như thế?
Đường Nguyệt mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, nói chuyện đứt quãng.
"Không vì cái gì hết! Muốn trách thì trách cô cùng mẹ của cô thật giống nhau, trách cô không ở nông thôn chờ cả đời! Nhất định muốn nhận người thân, cướp đi vị trí Đường đại tiểu thư duy nhất của tôi."
Đường Uyển Tình gợi lên độ cong âm hiểm, giọng nói tràn đầy đố kỵ.
"Đường Uyển Tình!Cô...thật là...độc ác!..."
"Tôi độc ác! Thì sao? Chỉ cần tôi ở trước mặt ba mẹ cùng các anh trai, giả làm một cô gái ngoan ngoãn tâm địa thiện lương, là đủ rồi."
Đường Uyển Tình lạnh lẽo nhếch môi cười, cùng dáng vẻ nhu thuận bình thường, quả thực như hai người khác nhau.
Bởi vì ở ngực máu đang chảy không ngừng, ý thức của Đường Nguyệt cũng ngày càng mơ hồ.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Đường Uyển Tình, Đường Nguyệt khó hiểu, hai năm qua, cô khắp nơi nhẫn nhịn cô ta, vì sao Đường Uyển Tình vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
Xem ra chình mình nhường nhịn cùng nhân nhượng, cũng không át nổi tâm địa độc ác của Đường Uyển Tình.
"Tôi bị vu khống là hạ độc cô, bị ba đuổi ra biệt thự, vào ở nhà kho này, cũng là do cô tính kế, phải không?"
Đường Uyển Tình khinh thường cười một tiếng, trên mặt tràn đầy đắc ý: "Xem ra cô cũng không có ngốc lắm nha! Chị gái của tôi! Đáng tiếc đã trễ! Hôm nay là sinh nhật cô, nhưng tôi cũng sẽ làm ngày này thành ngày giỗ của cô."
Thấy bộ mặt dữ tợn của Đường Uyển Tình, Đường Nguyệt cảm thấy bi thương.
Mười tám năm trước, một bảo mẫu của Đường gia. Thừa dịp Đường gia không chú ý, lén trộm đi em bé sơ sinh mới ra đời một ngày, Đường Nguyệt.
Nhưng cho đến bây giờ, tung tích của bảo mẫu kia còn chưa rõ, ngay cả động cơ gây án của cô ta cũng là câu đố.
Bởi vì sau khi bị bảo mẫu trộm đi, không có bị bán cho bọn buôn người, mà là lén vứt vào thùng rác, sau này thì bị đưa đến cô nhi viện.
Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là, nhân viên công tác tại cô nhi viện, ở bên trong tã lót của Đường Nguyệt, phát hiện một tờ giấy,trên tờ giấy đem ngày sinh của Đường Nguyệt , cố ý viết sớm hơn 10 ngày.
Cái này cũng dẫn đến lúc ấy Đường gia tìm kiếm con gái bỏ lỡ mất Đường Nguyệt.
Do đó dẫn đến,tiểu thư thật của Đường gia lưu lạc bên ngoài mười tám năm.
Năm đó bởi vì khi mẹ Đường sinh Đường Nguyệt bị xuất huyết nhiều, thân thể sau sinh cực kỳ suy yếu, tình trạng rất không tốt, hơn nữa bác sĩ phán đoán, mẹ Đường về sau không bao giờ có thể sinh con nữa.
Bởi vì Đường mẫu liên tục sinh năm người con trai, vợ chồng Đường gia phi thường muốn sinh một người con gái.
Một năm sau, theo đề nghị của một nữ thư ký tốt bụng của ba Đường, Đường gia nhận nuôi một nữ hài cùng năm sinh với Đường Nguyệt, để nguôi ngoai nỗi đau mất con gái.
Cuối cùng, cũng xem như không còn tiếc nuối Đường gia không có nữ nhi.
Mà cô gái này, chính là Đường Uyển Tinh.
Cho nên cho tới bây giờ, hết thảy tất cả nguyên bản của Đường Nguyệt, sinh nhật, tên, sự quan tâm yêu thương của người nhà, thân phận, địa vị. . . toàn bộ đều đã thuộc về Đường Uyển Tinh.
Liền tính là sau khi nhận người thân trở về, người Đường gia cũng không cho Đường Nguyệt đổi ngày sinh.
Mẹ Đường nói, sợ Đường Uyển Tinh sẽ có cảm giác lạc lõng, lưu lại bóng ma trong lòng.
Sau khi thấy rõ gương mặt âm hiểm của Đường Uyển Tinh, giờ phút này Đường Nguyệt cực kỳ hận!
Nàng dùng hết sức lực toàn thân, muốn lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng mà, khi nghe thấy có tiếng bước chân người chạy đến, càng ngày càng gần thì Đường Uyển Tinh nhấc chân, hung hăng đạp vào đầu Đường Nguyệt.
Đường Nguyệt phát ra một tiếng hét thống khổ, liền trực tiếp ngất đi.
Mà Đường Uyển Tinh thì khóe môi gợi lên một nụ cười âm hiểm.
Cô ta trước là đến nằm sấp trên mặt đất, đem toàn bộ mặt chính mình hướng xuống, dán tại nơi chảy ra vũng máu của Đường Nguyệt, dùng sức cọ cọ, làm cả khuôn mặt đều dính máu.
Sau đó, Đường Uyển Tinh liền nằm ở bên cạnh Đường Nguyệt, một phen kéo Đường Nguyệt còn hôn mê qua, để Đường Nguyệt nằm ở trên người mình, mà Đường Uyển Tinh thì làm ra vẻ thống khổ bò dưới đất, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu:
"Chị! Xin chị đừng gϊếŧ em, đừng gϊếŧ em! Ô ô ô. . ."