Chương 83

Khuôn mặt lạnh nhạt nghiêm túc thường ngày giờ đỏ ửng lên, thật dâʍ đãиɠ làm sao.

Cơ thể nàng yếu ớt đến mức như không phải là của mình nữa.

Giữa những cú thúc mạnh mẽ, Phó Ninh Dung buộc phải hùa theo động tác của Tạ Du, run rẩy chảy ra từng dòng nước xuân.

Đầu óc mê muội, ý thức dần dần tiêu tan.

Nàng bất giác rêи ɾỉ, sướиɠ đến mức nước mắt tuôn ròng ròng.

Khó lắm mới định thần lại được một chút, nhưng nước mắt vẫn cứ mãi tuôn rơi.

Lần đầu tiên Phó Ninh Dung cảm nhận rõ ràng được một điều rằng, nếu nàng thực sự phản bội hắn, nàng sẽ bị Tạ Du chơi chết trên giường.

Trong lòng Tạ Du cuộn trào, tức giận cùng chua xót dần dần bị thay thế bởi một loại sảng khoái ngập trời, trái tim đập mạnh trong l*иg ngực.

Trước đây, hắn luôn coi thường những kẻ ghen tuông đến mất lý trí này nhất.

Vô luận như thế nào cũng không thể trở thành loại người bị cảm xúc chi phối.

Trước đây hắn đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng tất cả chỉ là quá khứ.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Phó Ninh Dung đi cùng người khác phái, hắn thật sự không kiềm chế được muốn kéo nàng lại bên mình.

"Nhìn kìa, nàng cũng rất hưởng thụ đấy thôi." Âʍ ɦộ vẫn đang co bóp dữ dội, vô thức run rẩy kẹp chặt lấy hắn không ngừng.

Tạ Du không rãnh bận tâm đến những điều khác.

Không quan tâm huyệt non của Phó Ninh Dung vẫn còn đau và nhạy cảm sau khi cao trào, hắn tiếp tục cày cuốc.

Chàng thanh niên này giống như làm cái gì cũng giỏi.

Nếu không phải tiếng thở dốc của hắn quá lớn, người khác khó mà biết hắn đang làʍ t̠ìиɦ kịch liệt như vậy.

Tạ Du đâm mạnh vào hoa tâm của nàng.

Khi chạm đến chỗ sâu nhất, hắn giữ bụng nàng và ấn xuống phần phình ra, vừa ấn mạnh vừa chăm sóc những điểm nhạy cảm, thỉnh thoảng chơi đùa với ngực và xoa nắn âʍ ѵậŧ của nàng.

Kɧoáı ©ảʍ xa lạ cùng với sự sợ hãi đánh úp lại, Phó Ninh Dung không thể tiếp nhận nổi sự phấn khích tột độ này.

Nàng là con nhà quan hơn mười năm, tự xưng là chính nhân quân tử, nhưng phương diện này nàng chưa từng được dạy qua.



Bởi vậy, không ai dạy cho nàng cách giải quyết chuyện phòng the, hơn nữa nàng cũng không được nhanh nhẹn như khi ở trong quan trường, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Biết mình trốn không thoát, nàng vẫn ngang bướng, run rẩy chống đỡ thân mình, thỉnh thoảng đường hầm lại vô thức co rút mạnh, hòng kẹp Tạ Du bắn ra.

Cái kẹp đột ngột của nàng trực tiếp làm cả người hắn chấn động.

Nghiêng người về phía trước, nàng còn chưa nhúc nhích được nửa phân đã lập tức bị Tạ Du tóm về, trừng phạt đánh vài cái vào mông, sau đó lại bị đẩy ngã lên giường, nhấc một chân nàng đặt lên vai.

Tư thế này là hoàn toàn bị trói buộc.

Phó Ninh Dung không thể dễ dàng trèo đi được nữa.

Làʍ t̠ìиɦ lâu như vậy, nàng gần như kiệt sức, ngược lại Tạ Du dường như đang rất cao hứng.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cơ thể Phó Ninh Dung.

Bên trong nàng vốn đã rất mềm, khi hắn đang vô cùng tận hứng, hắn có thể dễ dàng đâm vào cổ tử ©υиɠ của nàng.

"Nàng biết không? Nàng hiện tại đã có thể ăn hết của ta rồi." Tạ Du khoa tay múa chân diễn tả, "Trước kia chỉ có như này, bây giờ đã là như này."

Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, Tạ Du cúi đầu vươn tay giúp Phó Ninh Dung vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, lại thấy gò má Phó Ninh Dung ửng hồng, khóe mắt dừng ở nơi hai thân thể đang kết nối.

"Đang nhìn chúng ta?" Âm cuối xoay chuyển.

Cắn thật nhẹ hai từ "chúng ta", cực kỳ mơ hồ.

Hắn cũng không quan tâm liệu Phó Ninh Dung có thực sự đang nhìn hay không, cố tình đâm rút, làm trò cho nàng xem.

Cảnh tượng da^ʍ mĩ không thể tả.

Nàng run rẩy dữ dội.

Nàng muốn tránh ra, nhưng Tạ Du hoàn toàn từ chối, trực tiếp kéo tay nàng qua và ấn lên âm đế của nàng.

"A..." Phó Ninh Dung lập tức hét lên một tiếng chói tai.

Tạ Du nắm lấy tay nàng, tiếp tục nói: "Ấn vào chỗ này, nàng sẽ càng run hơn nữa."

Đúng như lời hắn nói, Phó Ninh Dung không thể ngừng run rẩy.

Nước xuân chảy xuống bắp đùi.



Chăn đệm dưới thân ướt nhẹp một mảng.

Nhìn xem, cho dù nàng không nói yêu hắn, nhưng cơ thể lại đang dần tiếp nhận hắn.

Tạ Du đối với điều này rất vui vẻ.

Hắn không nói gì thêm.

Tất cả những cảm xúc nơi đáy lòng đều hóa thành hành động.

Tạ Du đột nhiên tăng tốc tần suất, mỗi lần đều đâm thật sâu và mạnh.

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt khiến đại não Phó Ninh Dung gào thét, nàng như cá nằm trên thớt, chỉ có thể bị hắn tàn nhẫn ghim vào người, không còn chút sức lực nào để phản kháng.

Cảm giác rằng loại chuyện này hoàn toàn khác với dự liệu của Phó Ninh Dung khiến nàng sợ hãi.

Nhưng điều kinh khủng hơn nhiều so với điều này là sự va chạm hung ác như ma quỷ của Tạ Du.

Vừa nhanh vừa vội.

Giống như đang đóng cọc.

Nàng hé miệng thở từng ngụm lớn, không theo kịp nhịp thở của Tạ Du.

Ngửa mặt nằm, cơ thể nàng chưa bao giờ bị kéo căng thành cái dạng này, cổ họng ngứa ngáy, bị kɧoáı ©ảʍ dữ dội ép đến mất tiếng.

Bụng dưới co rút không ngừng.

Huyệt non mấp máy.

Điểm chết người là trong lần chạy nước rút cuối cùng của Tạ Du, thân thể Phó Ninh Dung không tự chủ theo sát hắn, linh hồn như bị trói buộc vào nhau, kèm theo một luồng ánh sáng trắng, bùng nổ lên một đóa pháo hoa.

Cả người dường như bị choáng ngợp bởi pháo hoa rải rác.

Cự long chôn sâu trong đường hầm.

Thứ mà Tạ Du mang lại cho nàng là sự thăng hoa của chuyện tìиɧ ɖu͙©, là sự sung sướиɠ chết người.

Đôi mắt Phó Ninh Dung mất đi tiêu điểm, thẫn thờ nhìn mình vãi ra nước.

Cơ thể run rẩy và co giật dữ dội, hết đợt này đến đợt khác.

Nàng bắn ra.