Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 65

« Chương TrướcChương Tiếp »
---

Tạ Du khẽ cười, đưa mấy ngón tay chứa đầy chất lỏng của mình vào miệng nàng để nàng nếm thử hương vị của chính mình.

"A Dung, thật ra nàng rất thích có phải không?"

Câu trả lời không thể nghi ngờ chính là có.

Các ngón tay rút ra kéo theo vài sợi chỉ bạc.

Phó Ninh Dung dựa vào người Tạ Du thở hổn hển, hai mắt mê ly, đôi môi lấp lánh, hoa huyệt co giật vặn vẹo chảy ra thật nhiều nước, thoải mái vô cùng.

Nam nhân biết cách làm cho nàng sướиɠ, lại càng biết cách làm cho nàng phát điên và gần như đến bờ vực sụp đổ.

Quen biết nhiều năm, giữa hai người tự nhiên có sự ăn ý ngầm, ngay cả trong vấn đề này cũng không ngoại lệ. Thẳng thắn mà nói, nàng cũng đã nếm trải vị ngọt trong tìиɧ ɖu͙© với Tạ Du.

Âʍ ɦộ vừa đạt cao trào lúc này thật nhạy cảm. hoalantichmich

Nghe thấy tiếng cởi y phục sột soạt trong không gian tối tăm, Phó Ninh Dung nằm trong lòng Tạ Du, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị hắn đổi tư thế quay lại, dươиɠ ѵậŧ tiến đến gần lỗ hoa, cọ xát âm đế, vật cứng nóng hổi áp vào mông.

Trong bóng tối mờ mịt, Phó Ninh Dung lơ đãng liếc nhìn nơi hai người giao nhau dưới thân mình.

Vừa liếc mắt một cái, nàng lập tức thanh tỉnh.

Cột thịt to lớn gớm ghiếc.

Mặt trên nổi đầy gân xanh, kéo dài từ bụng dưới lên đến đỉnh gậy, tại sao...Hình như nó còn to hơn lần trước?

Trong khi đang vận sức chờ phát động, phía trên tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, kèm theo chất nhầy cọ vào mông nàng khiến thịt non đỏ ửng.

Phó Ninh Dung bị ép vào giữa háng Tạ Du, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng ưỡn mông lên định thoát thân, nhưng nam nhân đã khóa chặt thắt lưng nàng, không thể động đậy.

Cự long từng chút một tiến tới, đi vào nơi bí ẩn nhất.

Đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển, gấp rút lựa lời nói để Tạ Du buông tha nàng.

"Tạ Du, Hoài Lăng...Chàng bình tĩnh nghe ta nói..." Phó Ninh Dung hoảng sợ đẩy bàn tay đang tác loạn trên người mình ra, giọng nói run run, tùy tiện bịa ra một lý do, giống như đứng trên lập trường của Tạ Du mà suy nghĩ cho hắn.

"Ta là người của Phó gia, chàng cũng biết mối quan hệ giữa hai bên bất tiện, thật ra ta cũng không quá để ý, chỉ là tình hình trong triều hiện tại quá mức hỗn loạn, hai chúng ta thân cận như vậy dù sao cũng không hay cho lắm."

"Không hay cho lắm? Cái gì không hay? Nàng vì chuyện này mà cứ mãi trốn tránh ta?" Giọng điệu của Tạ Du dịu đi, động tác bên dưới hơi dừng lại.

Mặc kệ hắn có tin hay không, Phó Ninh Dung theo bản năng cảm nhận được rằng hắn có vẻ thích nàng lo lắng cho hắn, suy nghĩ một chút lại nói tiếp, "Nếu là người khác thì không sao, nhưng chuyện này liên quan đến chàng, còn nữa, ta bên ngoài dù gì cũng là nam tử, chỉ sợ người khác nhìn ra manh mối, từ đó thanh danh của chàng sẽ bị ảnh hưởng."

Một mớ bòng bong.

Lời nói trăm ngàn chỗ hở.

Hắn thì lấy thanh danh ở đâu ra?

Tạ Du kéo Phó Ninh Dung lại, cẩn thận nhìn vào mắt nàng, cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của nàng.

Thật ra hắn đã nhìn ra tâm tư nhỏ này của nàng, không thể nghi ngờ chính Phó gia đang gây áp lực cho nàng, không cho nàng quá mức thân cận với hắn.

Pha xử lý quá mức cồng kềnh, cho rằng ở trên triều đường chống lại hắn vài lần là có thể ngăn cách bọn họ sao?

Thật nực cười.

Phó gia kia cũng không nhìn lại xem, A Dung làm thư đồng của hắn nhiều năm như vậy, nàng và hắn còn phân biệt bên này bên kia sao? Các bộ phận trong triều đã sớm tách nàng khỏi Phó gia và coi nàng như phe cánh của mình.

Đây đã là một cái gì đó mà tất cả vị quan trong triều đã quá đỗi quen thuộc.

Thôi quên đi.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Dung, giống như hoàn toàn vì hắn mà lo nghĩ...

"Cho nên nàng lấy cái cớ đó để xa lánh ta, chẳng màng đến ý nguyện của ta ư?" Hắn để cằm nàng tựa lên vai mình, vuốt ve tóc mai của nàng, làm cho lỗ tai nàng chủ động chạm vào môi hắn.

Đôi tai nhạy cảm phiếm hồng, sau đó từ từ trở nên đỏ ửng, kiều diễm và ướŧ áŧ.

"Cái này thì tốt cho ta chỗ nào? Rõ ràng là giấu đầu hở đuôi."

"Dù sao đi nữa nàng cũng không nên trốn tránh ta. Ít nhất khi nhìn thấy ta cũng phải cung kính bước tới và hô to "Thái Tử điện hạ"."

Nếu nàng không muốn gọi điện hạ, không sao, gọi thẳng tục danh của hắn luôn cũng được.

"Nghe rõ chưa?" Thấy nàng thật lâu không trả lời, Tạ Du ngậm lấy dái tai của nàng, dùng đầu răng chà xát cho đến khi Phó Ninh Dung đáp lại mới buông ra.

"Nghe rồi."

Bàn tay đang giam giữ dưới lưng nàng dời đi, Phó Ninh Dung còn tưởng mình đã lừa được hắn, mắt thấy nguy hiểm đã được giải trừ, một tay đỡ Tạ Du muốn đứng dậy.

Ai ngờ Tạ Du lại không cho nàng như ý muốn.

Phó Ninh Dung nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy nam nhân một tay đỡ mông mình, một tay cầm lấy bình sứ, mở ra, đổ ra một viên thuốc, trực tiếp bỏ vào trong miệng.

Khi Tạ Du ngẩng cổ, hàm dưới nhếch lên vô cùng gợi cảm, hắn vừa cất bình sứ vừa chăm chú nhìn nàng.

Trong ánh mắt có tùy tiện phóng khoáng, có chắc chắn kiên định.

Nóng bỏng như bị thêu đốt.

Điều tồi tệ hơn là nam nhân này vẫn luôn mỉm cười, như thể nhìn trúng mục tiêu định mệnh của mình.

Nàng như nhũn ra trước cái nhìn của hắn.

Phó Ninh Dung cảm thấy toàn thân như đang bốc hơi nóng, khắp nơi như phủ lên một tầng đỏ ửng.

Cảm giác mơ hồ chóng mặt đó lại nổi lên.

Nàng nghe rõ âm thanh Tạ Du nuốt thuốc xuống: "Chàng...Vừa mới ăn cái gì?"

Hắn tách hai múi thịt của nàng ra, thử đút ngón tay vào vài lần, thấy cánh hoa đã đủ ẩm, hai ba nhát là có thể phun ra một vũng dâʍ ɖị©ɧ, nhỏ giọt tưới ướt cả qυყ đầυ.

Sau khi điều chỉnh tư thế cho hai người, dươиɠ ѵậŧ to lớn hướng về phía hoa huyệt, hắn cầm lấy của mình chống lên miệng động, mượn dịch hoa dần dần bôi trơn.

Tạ Du khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh: "Ăn cái gì ư? Còn có thể là cái gì nữa?"



"Thuốc tránh thai."

Ầm một tiếng, Phó Ninh Dung phút chốc sụp đổ, muốn làm gì đó để cứu mình nhưng đã quá muộn.

Cự long to cứng.

Đầu nấm xuyên thủng tầng tầng nếp gấp, mạnh mẽ xâm nhập, lao thẳng vào đường hầm mềm mại nóng ẩm.

Giữa hai chân bị một thứ to như vậy nhét vào, làm sao cũng không khép lại được.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© to lớn nháy mắt bị bao bọc chặt chẽ, vốn muốn chậm rãi đi vào để nàng từ từ thích ứng, nhưng hết lần này đến lần khác đều không nhịn được.

Nước mật trơn trượt, dươиɠ ѵậŧ thâm nhập ngày một sâu hơn.

Tất cả những gì định nói đều biến thành tiếng rêи ɾỉ, Phó Ninh Dung đã sớm quên những lời mình muốn nói.

Tạ Du ngắt mông nàng, nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau.

Hắn hiển nhiên còn hiểu Phó Ninh Dung hơn cả chính nàng, nhìn sương mù trong mắt nàng, hắn liếʍ môi hỏi: "Có phải nàng muốn nói, tại sao nàng đã giải thích với ta rồi mà ta vẫn không buông tha cho nàng?"

"A...Đừng vào sâu như vậy..."

Tạ Du cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ hoa, ưỡn eo đẩy nửa phần còn lại vào, chặt đứt mọi ý niệm hờ hững của nàng.

Hắn thoải mái thở dài một hơi. hoalantichmich

Tạ Du mυ"ŧ tấm tắc hạt anh đào, trực tiếp nói ra sự thật tàn nhẫn này:

"A Dung, ta chưa từng nói sẽ để nàng đi nếu nàng nói thật."

---

Tác giả:

Tạ Du bệnh điên hôm nay có chút dịu dàng~

Ps: Thuốc tránh thai Tạ Du uống là thuốc do Ngự y viện đặc biệt bào chế (Thái Tử điện hất hàm hạ lệnh cho ngươi đi Ngự y viện lấy thuốc, ngươi dám thắc mắc ư?)

Tạ Du: Chủ động uống thuốc, không thể để nương tử chịu thiệt thòi.

Chương 68(: H): Khổng tước luôn lạnh lùng cao quý nay đã bị hắn đè dưới thân

---

Áo bị đẩy hết lên trên.

Quan phục đã được cởi bỏ hoàn toàn, bầu ngực căng tròn phô bày trọn vẹn trước mặt Tạ Du.

Hai bông hoa anh đào đỏ bừng và sưng tấy vì bị mυ"ŧ, dấu răng đặc biệt dễ thấy trên hai đồi tuyết trắng, núng na núng nính, trắng đến chói mắt.

Đôi mắt sâu thẳm, bàn tay Tạ Du trên da thịt mềm mại của Phó Ninh Dung siết chặt hơn nữa. Không chỉ dấu răng mà còn muốn lưu lại đủ loại dấu vết khác.

Hắn bắt đầu giã dồn dập, hai bầu ngực lắc lư kịch liệt, rung rinh theo chuyển động của hai người.

Quả vυ" sữa lần thứ ba vô tình cọ vào ngực Tạ Du, khiến sợi dây lý trí trong đầu hắn "phựt" một tiếng đứt gãy, hắn giờ đây chỉ muốn phớt lờ mọi thứ mà cuồng nộ mãnh liệt trong cơ thể nàng.

Dươиɠ ѵậŧ thô to nóng hổi hoàn toàn chìm vào trong, nó chễm chệ trong đó ngay từ lần cắm đầu tiên.

Tạ Du duỗi eo dùng sức đẩy thân dưới, khiến bụng dưới Phó Ninh Dung phồng lên. Hai tay vuốt ve thắt lưng nàng, bóp mông nàng nhấn xuống, nhìn qua giống như nàng tự ngồi lên người hắn mà nhấp nhô.

Tạ Du rất thích để Phó Ninh Dung ở phía trên.

Mặc dù sức nàng chỉ có thể động được vài cái, tiếp đến hắn phải đỡ eo giúp nàng di chuyển, hắn vẫn rất tận hưởng loại cảm giác mà Phó Ninh Dung mang lại.

Tiếp nước "nhóp nhép" đầy sắc dục.

Điệp khúc "bạch bạch" vang lên không ngớt bên tai.

Khoảng cách càng ngắn, cảm giác thỏa mãn dâng lên từ đáy lòng càng chân thực.

Một tiếng gầm gừ trầm thấp tràn ra từ cổ họng Tạ Du, ngay cả bàn tay đang nắm lấy nàng cũng khẽ run lên.

Gậy lớn được bao bọc trong da thịt ẩm ướt, nhiều năm trôi qua với rất nhiều chuyện, vẫn là không có gì thỏa mãn bằng niềm kɧoáı ©ảʍ mà Phó Ninh Dung mang lại cho hắn.

"Nhìn đi A Dung, nàng cắn chặt ta đến mức nào?" Tạ Du đè eo Phó Ninh Dung thở hổn hển, cố chấp kéo hai người dựa vào gần nhau, cúi đầu nhìn cái lỗ nhỏ bị cột thịt to lớn nhét đến căng tức, "Nàng nhìn mà xem, chỗ đó gắt gao quấn lấy ta chẳng muốn buông ra."

"Nàng đang đ*t ta."

Tạ Du cọ má nàng, nụ cười đọng bên khóe môi, mang theo chút thờ ơ đê tiện.

Rõ ràng hắn là người khơi mào mọi chuyện, vậy mà hắn còn nói mấy lời phóng túng bậy bạ này để đổ hết tội lên người nàng.

Nếu đã lên án nàng đè hắn, vậy thì chỉ cần rút ra là được rồi. Nhưng nam nhân làm việc vô cùng mạnh bạo, hắn bẻ chân nàng ra hai bên, nhồi thân gậy vào một độ sâu chưa từng chạm tới.

Còn giam cầm eo nàng khiến nàng không thể rời đi...

Hắn lao vào bên trong một cách tàn nhẫn hết lần này đến lần khác, khiến dươиɠ ѵậŧ run giật bần bật trong đường hầm.

Rốt cuộc là ai đang đ*t ai?!

"Chàng đừng có đổi trắng thay đen!" Phó Ninh Dung nhíu mày, bị Tạ Du cắm đến hốc mắt rưng rưng, nàng chỉ thuận miệng cãi lại một câu, nhưng không ngờ nó lại là nguồn cơn để hắn chòng ghẹo nàng.

"Đừng đổi trắng thay đen?"

Tạ Du hơi lùi lại, đỡ Phó Ninh Dung, nâng eo và mông của nàng lên cao, đỉnh đầu vừa vặn dán lên vị trí miệng huyệt.

Động tác cực kỳ thong thả.

Như thể cố ý mài nàng, thịt mềm vẫn còn lưu luyến mυ"ŧ lấy hắn, thân gậy nổi đầy gân xanh, từng chút một cọ xát cửa động.

Hai nơi bí ẩn có mối tương liên.

Lại giống như sắp rời ra nhau.

Phó Ninh Dung biết Tạ Du không đời nào buông tha nàng, nhưng lại không biết rốt cuộc hắn đang giở trò gì.



Nàng duỗi lưng cố gắng rút ra.

Vừa mới lơi lỏng được một chút, lại nghe Tạ Du nói: "Ta đổi trắng thay đen chỗ nào?"

"Hửm?"

Nàng còn chưa kịp định thần, ngay sau đó đã mất đi sức lực, cả người bị Tạ Du thô bạo nhấn xuống.

"A---"

Cùng với kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không thể kiểm soát của Phó Ninh Dung, Tạ Du đè xuống bụng dưới của nàng, trình bày sự thật đang diễn ra: "Nhìn xem, nàng bây giờ không phải đang đè ta ra làm đấy ư?"

Tạ Du đi vào nguyên cây, phập phồng ra vào, xỏ xuyên đến nỗi tê dại cả hành lang.

Âʍ ɦộ nhỏ cứ như vậy nuốt ăn cây gậy khổng lồ. Mυ"ŧ nhả, xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ trắng hồng đang đỏ ửng lên.

Người đang nơi đây nhưng linh hồn đã bay về trời rồi.

Phó Ninh Dung đá chân, cảm giác toàn thân nhẹ bẫng.

Không có cách nào dùng sức, chỉ có thể thụ động cưỡi trên người Tạ Du, trông giống như chủ động chơi đùa với âʍ ɦộ của mình.

Chơi như thế này cực kỳ dễ hao phí thể lực, nhưng Tạ Du lại làm không biết mệt.

Tay vòng qua thành thạo vuốt ve âʍ ѵậŧ nàng thật nhanh, làm cho nước hoa chảy xuống thật nhiều, tưới ướt bao tinh hoàn, nắm hai chân nàng vắt quanh eo mình, ấn eo nàng rồi hung ác đút vào.

Ép nàng vào thế bị động, chỉ có thể vô lực dựa vào người hắn, ngồi giữa háng hắn đút lỗ ăn gậy.

Một bên đầu nhũ hoa bị Tạ Du ngậm trong miệng, bên còn lại bị hắn khảy qua lại, dựng thẳng trong lòng bàn tay.

Đôi môi trong suốt như pha lê, quấn lấy quả anh đào mυ"ŧ chùn chụt, chính hắn là người có hời nhưng vẫn ra vẻ rộng lượng, khóe mắt đỏ bừng: "Tuy rằng bị nàng chiếm tiện nghi..."

"Nhưng không sao..."

"Ta nguyện ý dâng mình cho nàng."

Dứt lời, Tạ Du chẳng hề dừng lại mà càng hưng phấn hơn nữa, du͙© vọиɠ trong mắt nồng đậm thâm trầm, nhanh chóng đưa đẩy, đâm Phó Ninh Dung đến run rẩy kịch liệt.

Nếu nàng không bám chặt lấy Tạ Du, e là đã bị hắn thúc cho ngã nghiêng, eo tê liệt không ngồi thẳng được.

Tiếng "òm ọp" kéo dài không ngớt.

Nước bắn tung tóe dọc theo nơi giao hợp của hai người, xung quanh ẩm ướt, từng đợt chất lỏng như hoa tràn ra, nhầy nhụa hỗn độn khiến y phục Tạ Du trở nên nhếch nhác.

Rút ra đâm vào.

Động tác lặp đi lặp lại liên tục.

Tạ Du xé lời nàng thành trăm tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ, còn lại gì đều đâm vào hết bên trong, khiến làm nàng cảm nhận được vật làm bằng thịt bên trong mình chân thực đến nhường nào.

"Ư...A...Tạ Du, từ từ...Chàng chậm thôi..." Phó Ninh Dung khép hờ mắt, người bị cắm dội lên trên, cổ ngẩng lên, suýt chút nữa chạm vào đầu tường.

"Không thể chậm."

Nàng rêи ɾỉ thành cái dạng này, hắn làm sao có thể chậm lại?

Nhắm mắt lại là cảnh tượng nàng cưỡi trên người hắn.

Mở mắt ra chính là bộ dáng nàng đỏ mặt hùa theo động tác của hắn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, rêи ɾỉ liên hồi.

Khổng tước luôn lạnh lùng cao quý nay đã bị hắn chơi đến ngẩng cổ, nói năng không mạch lạc, để lại đủ loại vết cào cấu trên người hắn, nhưng Tạ Du lại không hề cảm thấy đau chút nào.

Hắn ngược lại còn thấy mình nên dốc sức hơn nữa.

Hoàng hôn buông xuống.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối.

Xe ngựa cách âm cực tốt, không ai biết trong xe hai người kịch liệt cỡ nào. hoalantichmich

Nước và sữa hòa quyện.

Tạ Du chỉ hối hận thời điểm nhận ra mình có tình cảm khác với Phó Ninh Dung, hắn nhất thời hoang mang và không dám đối mặt, nhưng lại chưa bao giờ hối hận vì sau đó đã đặt cược bản thân để thiết lập mối quan hệ mật thiết với nàng.

May mắn thay, hắn đã thực hiện bước này trước.

Trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt như vậy, nhưng Tạ Du vẫn cảm thấy quá chậm.

Không đủ, vẫn không đủ...

Con ngươi Tạ Du đen kịt, suýt chút không kìm được du͙© vọиɠ uy nghiêm.

Gần đến bờ vực bùng nổ.

Tạ Du lật Phó Ninh Dung lại, điều chỉnh lại vị trí cho nàng, đặt mông nàng hướng về phía mình, quỳ trên tấm thảm mềm và húc mạnh.

Nhéo nhéo vòng eo mảnh mai và xoa nắn xương chậu của nàng, như muốn chạm vỡ cơ thể nhỏ bé yếu ớt này thành nhiều mảnh.

Hai chân nàng rộng mở nghênh đón sự va chạm của hắn.

Nước ở chỗ giao hợp bị đánh thành bọt trắng, thậm chí còn bắn tung tóe.

Nữ nhân chổng mông bị ép cúi người về phía trước, rên mà như khóc, mảy may không biết tiếng rên yêu kiều này càng khiến nam nhân phía sau thêm hung hãn.

Kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến Phó Ninh Dung ý loạn tình mê, tóc nàng lấm tấm mồ hôi.

Sau khi vận sức đυ.c khoảng một trăm cái, gậy thịt sưng lên, huyệt nhỏ co thắt, hai người cùng nhau đạt cao trào.

Thời điểm leo lêи đỉиɦ núi, cổ họng Tạ Du phát ra những tiếng gầm nhẹ, nắm lấy cằm Phó Ninh Dung hôn xuống, sướиɠ đến mức muốn chết trên người nàng.

Sự hoang tưởng trong lời nói đã quá nhiều.

Hắn liếʍ môi, trịnh trọng mà nghiêm túc, còn có phần nghiêm khắc, để nàng khắc ghi những điều này vào trong đầu, buộc nàng phải đối mặt với quan hệ giữa hai người: "Đừng quên những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta."

"Đừng tránh mặt ta, cũng đừng rời bỏ ta, lại càng đừng nghĩ đến việc ở bên người khác, nếu không, nàng biết đấy..."

"Ta cũng không thể đảm bảo mình sẽ làm ra loại chuyện gì."
« Chương TrướcChương Tiếp »