---
Bất tài là gì ư?
Có lẽ trong suy nghĩ của Phó Tông, Phó Vũ tuổi còn nhỏ, tính tình trẻ con, không thể nhanh chóng tiếp nhận các mối quan hệ và vị trí của nàng, đó chính là sự bất tài lớn nhất.
Y phục tung bay, giẫm lên cành khô và lá rụng bên đường, Phó Ninh Dung dỗ dành Phó Phù rồi vội vã chạy đến từ đường.
Từ đường vắng lặng, lạnh lẽo hơn nhiều so với những nơi khác trong phủ.
Phó Ninh Dung vừa bước vào cửa liền thấy Phó Vũ bị phạt quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp, nhưng thân hình nhỏ bé lại đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
Mà Phó Tông ở một bên cứ như vậy nhìn hắn, vừa trách móc vừa vặn hỏi: "Năm nay mười ba, không lâu nữa là mười bốn, ta xem ngươi suốt ngày không để tâm vào chuyện nghiêm túc, Đại ca ngươi bằng tuổi này đã thuộc như cháo những bài đó, nào có như ngươi?"
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này làm sao có thể kế vị Phó Ninh Dung?"
Phó Vũ cúi đầu không nói gì.
Phó Tông cũng khá bất lực.
Sự thật bày ra trước mắt, lúc trước tiếp nhận Phó Ninh Dung về Phó gia, một là thấy nàng đáng thương, hai là phải có một con tốt thay thế Phó Vũ vào cung làm hạt nhân, để cho Thánh Thượng yên bụng về Phó gia.
Nếu không có vấn đề gì thì có thể chống đỡ một vài năm.
Nhưng ai cũng không ngờ Phó Ninh Dung lại có năng lực đến vậy, đứng đầu Hình Bộ, trở thành nhân tài kiệt xuất của Phó gia. Cho dù Phó Ninh Dung không phải là nam tử đi nữa, cũng không thể phủ nhận rằng nàng là đứa nhỏ ưu tú nhất trong gia phả.
Ngay cả khi Phó Địch còn sống, Phó gia cũng không có ai phù hợp với quan trường hơn nàng.
"Cha..." Không phải thời điểm thích hợp để mở miệng, nhưng Phó Ninh Dung lúc này vẫn gõ vào cạnh cửa để thu hút sự chú ý của Phó Tông, "Ngài đừng quá tham vọng, Phó Vũ mới bao nhiêu tuổi chứ, ngài trừng phạt đệ ấy thì được ích gì?" Hoalantichmich
Phó Ninh Dung nói chuyện khiến Phó Tông giật mình, nhận ra nàng đang ở phía sau mình, Phó Tông quay lại với vẻ hơi mất tự nhiên, "Dung Nhi mới đến à?"
"Vâng." Phó Ninh Dung gật đầu tiếp tục khuyên nhủ, "Cha, ở tuổi này thường thích chơi bời, đệ đệ không nghe lời thì chỉ cần khuyên bảo là được, phạt như thế này chỉ phản tác dụng mà thôi."
Không biết nàng đã nghe được nhiều ít.
Thần sắc Phó Tông có chút rối rắm, một lúc lâu sau rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước bỏ qua cho Phó Vũ, phất tay để hắn rời đi.
Trong từ đường chỉ còn lại hai người.
Phó Ninh Dung vừa định giải thích cho Phó Tông lý do rời đi trong yến tiệc sinh nhật ngày hôm đó, lại nghe thấy ông mở miệng trước: "Dung Nhi, những ngày qua vất vả cho con rồi."
"Ngày ngày bên ngoài bôn ba, sợ là chưa được nghỉ ngơi tốt."
Trong mắt những người khác, Phó Ninh Dung rời khỏi yến tiệc là do được biệt phái đi điều tra vụ án.
Tạ Du đã làm tốt mọi thứ.
Trong mấy ngày Phó Ninh Dung ở lại Đông cung, hắn đã để thuộc hạ xử lý một số vụ án khó, đặt hết công lao lên người Phó Ninh Dung, trong mắt người khác, nàng đã cẩn trọng vất cả nhiều ngày như vậy, hiển nhiên sẽ không có bất cứ kẻ nào cảm thấy bất mãn.
Nếu Tạ Du đã có sắp xếp, nàng cũng không cần giải thích nhiều.
"Cha, con không ngại."
Phó Ninh Dung hơi khom người đáp lại Phó Tông.
Bề ngoài một vẻ ngoài trang nghiêm nhưng vành tai lại xuất hiện một mảng ửng hồng.
Không ai biết được sự thật, chỉ có nàng và Tạ Du mới biết họ đã trải qua những ngày hoang da^ʍ vô độ như thế nào.
Nàng không phải con ruột của ông, cũng không phải do ông nuôi nấng từ nhỏ, Phó Tông chỉ nghĩ Phó Ninh Dung làm việc quá sức nhưng vẫn quật cường không muốn nói cùng ông.
Trong lòng nổi lên áy náy, Phó Tông chú ý chiếc hà bao trơn màu được thêu có phần xiêu vẹo đeo bên hông Phó Ninh Dung, hơi khựng lại, muốn nói lại thôi: "Nếu thiếu thứ gì cứ việc nói với người trong Phủ, không cần phải để mình chịu thiệt..."
Những lời này có hơi khó hiểu, nhưng Phó Ninh Dung vẫn gật đầu đáp lại Phó Tông, "Ngài yên tâm, con sẽ không làm mất mặt Phó gia."
Phó Vũ còn nhỏ, Phó Thần ở nhị phòng lại là con của thϊếp thất, lúc này thế giới bên ngoài đang như hổ rình mồi, gia tộc họ Phó lại chênh vênh, thế hệ sau chỉ có thể dựa vào nàng.
Nghĩ ngợi, Phó Tông vẫn mở miệng giải thích: "Đừng để bụng những lời ta nói với Vũ Nhi. Với tình hình hiện tại trong phủ, trước sau gì nó cũng phải kế vị con."
"Sau này nếu con có chuyện mà mình muốn làm, thân phận này hiển nhiên không thể che giấu mãi được." Cũng không thể dành cả cuộc đời của mình trong đó.
Phó Ninh Dung hơi nheo mắt, nhẹ gật đầu với Phó Tông: "Ngài nói phải."
Nàng đương nhiên hiểu được đạo lý này.
Phó gia không có nhiều hậu bối, hơn nữa nàng lại là người duy nhất trong quan trường, nhất định phải khiến nàng giúp đỡ nhiều chút.
Phó Tông ngước mắt nhìn khuôn mặt có hơi tái nhợt nhưng lại cứng cỏi của Phó Ninh Dung, dặn dò đầy ẩn ý: "Vị Thái tử này tâm tư bất định...Tuy nói phải lấy được sự tín nhiệm của hắn, nhưng xét cho cùng, tốt nhất là đừng nên tiếp xúc nhiều với hắn."
Phó Tông lia mắt, một lần nữa nhấn mạnh lập trường của Phó gia: "Nên tạo mối quan hệ tốt với Nhị điện hạ, đợi sau này khi hắn lên ngôi, gia tộc ta sẽ càng nhàn hạ."
"Mấy ngày nữa hãy đến quý phủ của Nhị điện hạ, làm thân với hắn một chút, biểu đạt tâm ý của Phó gia chúng ta."
"Vâng." Nghe ông nói xong, Phó Ninh Dung lùi lại hai bước, lông mi rũ xuống che khuất ánh mắt, không ai nhìn rõ vẻ mặt của nàng.
Phó Tông thở dài, năm ấy khi đưa Phó Ninh Dung chỉ mới chín tuổi vào cung, ông đương nhiên biết rõ con đường nàng đi không hề dễ dàng.
Đôi môi mấp máy, vẻ mặt Phó Tông ray rứt, cuối cùng mở miệng: "Aiz..Tóm lại gia tộc cảm thấy hổ thẹn với con..."
"Cha, ngài đừng nói như vậy."
Phó Ninh Dung khom người, "Phó gia cũng là nhà của con, con nhất định sẽ luôn lấy Phó gia làm trọng."
Đúng.
Cho dù nhận ra tình cảm của mình, biết rõ giữa mình và Tạ Du ra sao, ngẫm lại...Đành thôi vậy.
Những ngày say sưa với mộng tưởng không khiến nàng quên rằng chỉ cần nàng còn ở trong Phó gia một ngày, thì nàng vẫn là người của Phó gia, nàng phải gánh vác những trách nhiệm này trên vai.
Nàng không có cách nào đáp lại tình cảm nồng nhiệt của Tạ Du, Phó gia không cho phép điều đó.
Từ đường ảm đạm và lạnh lẽo.
Hãy lùi lại một bước để mặt trời có thể chiếu sáng mình.
Những gì nàng phải làm bây giờ là cố gắng hết sức để hỗ trợ Phó Vũ, tích lũy nhân mạch cho Phó gia, sau đó tìm ra sự thật về cái chết oan của cha ruột, sau đó công thành lui thân, tự do làm những gì mình muốn.
Nàng muốn làm gì sau khi rời đi?
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Những ý nghĩ trước đó đã sớm bị bác bỏ, đến cuối cùng, ngay cả bản thân Phó Ninh Dung cũng không biết mình thật sự muốn gì.
---
Tác giả:
Cốt truyện vẫn đang ì ạch nhưng thịt thà thì lại không thiếu.
Chương này hơi giống: A Dung lúc đầu bằng lòng tiếp nhận Tạ Du, còn suy nghĩ cho tương lai của họ, nhưng lại bị Phó Tông đánh đòn cảnh cáo!
Nhưng!
Vẫn còn do dự, vẫn còn vướng bận, muốn yêu mà không thể yêu, buộc bản thân phải kiềm chế không bị cám dỗ, chỉ có thể dây dưa xá© ŧᏂịŧ, liều chết triền miên, hiếm có lần không kiềm chế mà nuông chiều bản thân mới là tốt nhất!! ! ! !