---
Mùi tanh nồng nặc bao trùm toàn bộ gian phòng, từ trong ra ngoài toàn là hương vị của hắn.
Tạ Du lấy khăn tay của Phó Ninh Dung, cầm bàn tay dính đầy chất nhầy của nàng lên lau sạch.
Sau đó tiện tay ném mảnh vải dính đầy dịch đặc xuống đất.
Hắn chỉnh lại y phục của mình.
Buộc lại đai lưng.
Khôi phục lại bộ dáng khi mới đến.
Phó Ninh Dung không nhịn được nữa, hung tợn trừng hắn, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim Tạ Du: "Tạ Du! Ta thực sự hối hận vì đã đỡ cho ngươi mũi tên ngày hôm đó."
Thái Tử lau tay sạch sẽ, nghe xong lời này hiển nhiên mất đi sự vui sướиɠ sau khi đạt cao trào vừa rồi.
Trên mặt hắn bao phủ một tầng sương mù: "Mọi chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng."
Phó Ninh Dung vẫn ngẩng đầu không chịu nhìn hắn: "Ta ước gì người bị trúng tên chính là ngươi. Nếu ngươi chết đi thì thật tốt."
Tạ Du nắm lấy cằm nàng, chớp mắt liền sáp người đến, niêm phong miệng nàng lại bằng một nụ hôn.
Hắn biết bản thân đã đắc tội với nhiều người.
Bởi vì thân phận, bởi vì quyền lực và thậm chí là cả ngôi vị hoàng đế của hắn, rất nhiều người trong kinh thành này muốn hắn chết, nhưng hắn không muốn nghe những lời này từ miệng Phó Ninh Dung.
Như là làm theo những ham muốn nguyên thủy.
Hắn cắn cánh môi nàng, buộc nàng phải hé môi, lưỡi hắn nhanh nhẹn luồn vào, đại thế cướp đoạt.
Nước bọt trao đổi, răng môi gắn bó mật thiết với nhau.
Cho dù Phó Ninh Dung có đẩy hắn, dùng răng cắn mạnh môi hắn như thế nào thì hắn cũng không chịu buông ra.
Khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Mãi đến khi Phó Ninh Dung bị hôn đến không còn sức lực nữa hai người mới thở hổn hển tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Một ít máu tươi rỉ ra.
Khóe miệng Tạ Du hiện lên vết thương do bị Phó Ninh Dung cắn: "Đừng để ta nghe câu này thêm một lần nào nữa."
"Giống như nàng đã nói, ta "lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn độc ác", nàng cho rằng ta không biết chuyện này là do Phó gia các người ra tay hay sao? Ta vì nể tình nàng nên mới bỏ qua cho Phó gia. Bằng không, nàng nghĩ ta tra không tới? Nàng cho rằng kẻ trên người dưới trong phủ này có thể dễ dàng sống sót sao?"
Cánh môi Phó Ninh Dung đỏ mọng.
Tóc tai hơi rối, trên mặt phủ một lớp phấn hồng, khuôn mặt như hoa đào, nhìn như vừa trải qua một trận kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt.
Nghĩ đến bộ dạng này của nàng là do hắn làm ra, bên dưới Tạ Du không khỏi cứng lên.
"Đừng phí sức, nàng thật sự cho rằng một Phó gia nhỏ bé có thể động đến được ta?"
"Nếu có lần sau thì nhớ hành động cho sạch sẽ, đừng để ta lần nữa nắm được sơ hở. Nếu không, mọi chuyện sẽ không đơn giản như bây giờ."
Nhìn nàng rõ ràng đang bị kinh sợ, Tạ Du tự nhiên không muốn nói thêm lời cay nghiệt nào nữa.
Hắn ôm lấy nàng, thấy Phó Ninh Dung không còn giãy giụa, thành thật dựa vào l*иg ngực hắn, tức giận cũng tiêu tan hơn phân nữa.
Có tiếng hạ nhân nói chuyện rải rác ngoài cửa.
Tạ Du canh giờ cũng không sai biệt lắm.
Hắn giúp Phó Ninh Dung vuốt lại tóc mai bên thái dương, cúi người hôn lên môi nàng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: "Lần sau ta lại đến tìm nàng."
Những cây cọ ngoài cửa sổ xanh um tươi tốt.
Vẻn vẹn một cái chớp mắt.
Trong phòng lập tức không còn bóng dáng của hắn.
Toàn thân Phó Ninh Dung đổ mồ hôi lạnh, da đầu hậu tri hậu giác tê dại, cả người xụi lơ ở trên giường.
Một lúc lâu sau nàng mới khôi phục lại sức lực.
Lau sạch vết máu ở khóe môi và chất nhầy trên tay trái, nhưng lại không thể nào lau sạch mùi của Tạ Du để lại trên người nàng.
Điều đáng sợ nhất đã xảy ra, danh tính của nàng đã bị phát hiện.
Nhưng cố tình nàng lại không chút mảy may lay động được hắn.
Hôm nay chỉ dùng tay.
Vậy ngày mai thì sao?
Sau này thì thế nào?
Cuối cùng nàng cũng biết được Tạ Du có tâm tư như vậy với nàng.