---
Thái Tử điện hạ tuổi trẻ quyền cao chức trọng, đồ vật bên dưới hiển nhiên cũng không tầm thường.
Phình ra một đống.
Sưng to và rất lớn.
Nam nhân đặt tay của Phó Ninh Dung lên, lửa nóng sưng tấy nhảy lên một cái, lòng bàn tay nàng nóng đến mức muốn rút ra ngay lập tức.
Chỉ tiếc là không như ý nguyện.
Sức lực của Phó Ninh Dung không bằng hắn, tay kia cũng không còn sức do trúng tên, chỉ có thể bị nam nhân gắt gao tóm lấy, phủ lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cực đại.
Tạ Du kéo tay nàng vuốt ve hai lần, từ đỉnh đến cuối cây gậy, dùng ngón tay nàng vòng quanh đỉnh mắt ngựa, chất nhầy hơi tràn ra làm ướt bàn tay sạch sẽ của Phó Ninh Dung.
Ánh mắt nam nhân hơi khép lại.
Phần trên ngóc đầu, phần dưới cũng được nâng lên.
Hắn cầm tay Phó Ninh Dung di chuyển lên xuống, thanh âm khó nhịn, cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm đυ.c.
Phó Ninh Dung thật lâu cũng không đáp lại lời hắn.
Hắn lại khàn giọng hỏi nàng: "Có thể hầu hạ ta sao?"
Khuôn mặt Phó Ninh Dung đỏ bừng, đôi mắt thường xinh đẹp kia cũng nhuốm chút thần sắc vì sự hoang đường của hắn: "Tạ Du, ngươi đừng cứ như vậy nhục nhã ta."
Tạ Du vẫn còn dắt tay Phó Ninh Dung lên xuống trên thứ to lớn kia, khi nghe thấy lời này, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt này khiến trái tim Phó Ninh Dung thắt lại, ngay cả động tác trên tay cũng chậm lại.
Bàn tay còn lại của nam nhân cố định cằm nàng, nụ cười và giọng nói mang theo sự ngả ngớn: "Nhục nhã? Như thế này gọi là nhục nhã? Không phải nàng sợ ta không biết được cái tốt của nữ nhân sao?"
"Nàng có thể tự mình thử xem, xem ta có rõ biết rõ hay không."
"Ngươi!" Phó Ninh Dung tức giận đến phát run, thậm chí khi đang nói lời này, nàng có thể cảm nhận được rễ dương của Tạ Du trong tay nàng lại lớn hơn một chút.
Nam nhân một bên ngả ngớn nói mấy lời này với nàng, một bên lôi kéo tay nàng lên lên xuống xuống nơi đó.
Những đường gân xanh nổi lên dữ tợn, cọ xát khiến lòng bàn tay nàng đau nhói.
"Đúng! Tạ Du, ta là nữ tử, ta giấu kín thân phận này nhiều năm như vậy là ta sai. Nhưng ngoài chuyện này ra, ta chưa bao giờ giấu ngươi chuyện gì khác nữa, ta thật tâm coi ngươi là bạn. Bây giờ đã bị ngươi phát hiện, muốn chém muốn gϊếŧ tùy ý ngươi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Phó gia, chỉ cần ngươi đừng động vào Phó gia, cho dù hôm nay ngươi lấy mạng ta, ta cũng không hối hận."
Phải.
Hắn là Thái Tử.
Sống chết của bao nhiêu người chỉ bằng một suy nghĩ của hắn.
Bây giờ danh tính của nàng đã bị bại lộ, Phó Ninh Dung chỉ có thể hy vọng rằng Tạ Du có thể nể tình bọn họ đã từng là đồng môn mà tha thứ cho Phó gia.
Ít nhất nàng phải giữ được Phó gia.
Nàng không thể để chuyện của mình liên lụy đến tính mạng của người trong toàn phủ.
Bàn tay càng giữ chặt cằm nàng, Phó Ninh Dung buộc phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nam nhân nheo lại, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu mọi thứ.
"Ta muốn mạng của nàng làm cái gì?"
Dường như không hài lòng với câu trả lời của Phó Ninh Dung, hắn lại cao giọng: "Ta hỏi nàng một lần nữa, có thể hầu hạ ta không?"
Ngày thường nàng có xen lẫn trong đám nam nhân như thế nào đi nữa, Phó Ninh Dung vẫn là một nữ nhân tao nhã.
Thấy tâm tình Tạ Du thật sự không tốt, nàng khó khăn đáp: "Không đâu."
Tất cả đều quá rõ ràng.
Làm sao nàng không biết trong lòng Tạ Du đang nghĩ gì?
Kỳ thật, nếu Tạ Du nhất định muốn tiết lộ thân phận của nàng thì đến giờ nàng đã sớm bị tống vào tử lao, làm sao có chuyện vẫn có thể ở trong Phó phủ nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe?
Nếu thân phận vẫn chưa bị vạch trần, điều đó có nghĩa là nàng vẫn còn giá trị sử dụng.
Mà giá trị của nàng chính là...
Thân thể của nàng.