Chương 36: "Nàng thích tư thế nào? Giống như bây giờ có thích không?"

---

Nếu lúc đầu Tạ Du nói muốn Phó Ninh Dung ăn dươиɠ ѵậŧ để hù dọa nàng, thì lúc này, hắn thật sự rất muốn xỏ xuyên vào cái động đó.

Lại thêm một ngón tay nữa được thêm vào.

Chạm đến miếng thịt mềm trong đường hầm, dùng sức móc mạnh một cái, chất lỏng trong hoa động đột nhiên tuôn ra, phát ra những tiếng kêu lanh lảnh và gấp gáp.

"Đủ ướt rồi, muốn ta đi vào không?"

Ánh mắt của Tạ Du u ám và sâu thẳm, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.

Chỉ cần đôi mi của nàng rung rinh một chút thôi hắn cũng đã chú ý đến rồi, đừng nói đến việc nàng ô ô nức nở, nói năng không mạch lạc, đôi lông mày xinh đẹp cùng với những giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mi.

Cành khô lá rụng(*).

(*)Thành ngữ: Hoang tàn, điêu tàn.

Phó Ninh Dung tựa như con bướm bị gãy cánh, toàn thân mềm mại mỏng manh, giọng nói bị Tạ Du chơi đùa đến run rẩy: "Hoài Lăng, ngươi còn muốn vào đâu nữa? Không phải đã ở bên trong rồi sao?"

Nghe nàng gọi tên tự của mình, mi tâm Tạ Du khẽ động, lại hung hăng va chạm.

Lần này hắn di chuyển rất nhanh, ép bức Phó Ninh Dung liên tục phát ra tiếng thở dốc.

Ngón tay của nam nhân đưa nước da^ʍ vào lại trong lỗ, còn tay của nàng thì đang yếu ớt nắm lấy đỉnh cán.

Mắt ngựa phía trên tràn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trơn nhớt, cho dù Phó Ninh Dung có bị cắm đến phân tâm cũng phải cầm lấy mà loát giúp hắn.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© màu hồng, bàn tay trắng nõn. hoalantichmich

Hai màu sắc khác biệt đan xen vào nhau, giống như hai thứ hoàn toàn khác nhau xếp chồng lên, trông thật kỳ lạ nhưng lại hài hòa một cách khó hiểu.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dựng thẳng, thân gậy hồng nhạt sung sức được Phó Ninh Dung vuốt ve trong lòng bàn tay.

Tạ Du ôm lấy mặt nàng, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua bên tai nàng, giọng điệu trầm thấp mơ hồ: "A Dung, nàng biết mà, ta không nói ngón tay."

Cự long khổng lồ run rẩy như muốn lao khỏi tay nàng, lột bỏ nhụy hoa đang khép lại ấy.

Phó Ninh Dung bối rối, nàng hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.

Tạ Du là Thái Tử, cũng là Thiên tử trong tương lai.

Tính cách của hắn vốn đã cực kỳ hung hãn, chưa kể bây giờ hắn còn đang kìm hãm nàng, du͙© vọиɠ của hắn càng dồn ép Phó Ninh Dung.



Toàn bộ cơ thể nàng nằm dưới tay hắn, bị hắn kiểm soát hoàn toàn.

Hắn vòng tay qua, nắm lấy bắp chân nàng kéo ra xa hơn, cố gắng rút ngón tay ra khỏi giữa hai chân nàng, nhưng lại bị Phó Ninh Dung nuốt vào chặt hơn, nàng sợ hắn sẽ thay thế nó bằng thứ khác.

Phó Ninh Dung cầu xin, đôi mắt mơ màng chứa lệ, gần như van nài: "Hoài Lăng, chúng ta là đồng môn nhiều năm, thật sự không nên thế này, đừng cho vào có được không..."

Những chuyện khác còn dễ nói.

Nhưng một khi hắn đi vào, tình nghĩa bao nhiên năm qua thật sự sẽ kết thúc, nàng không còn có thể lừa dối bản thân mà đơn phương coi Tạ Du là bạn được nữa.

Học tập với Tạ Du nhiều năm như vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tệ lắm.

Nói thẳng ra là, đối với nàng, Tạ Du là một người bạn tốt nhất.

Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, có cãi vã, có cười đùa, cũng có rất nhiều giây phút ấm áp, sau bao nhiêu năm học tập tại thượng thư phòng, có lẽ hắn còn hiểu nàng nhiều hơn cả cha Phó.

Tình cảm bao năm vẫn vậy.

Trong suy nghĩ của Phó Ninh Dung, không có gì bền vững hơn tình bạn.

Chính vì quan tâm nên mới không thể để vụt mất, nàng không muốn mối quan hệ này bị trộn lẫn với những cảm xúc không trong sáng khác.

"Hoài Lăng, hai chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi đừng tiếp tục nữa, ta cũng sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chúng ta lại như trước đây được không? Giống như khi ở Thượng thư phòng vậy."

Nàng nói một cách thành khẩn, nhưng Tạ Du lại nhắm mắt làm ngơ, "tách" một tiếng, hắn rút ngón tay ra khỏi nàng.

Hắn xoay người Phó Ninh Dung lại, nâng hai tay nàng lên quá đầu, nhấc eo đặt xuống bàn trà, sau đó lập tức phủ người xuống.

Hơi thở lạnh lẽo bủa vây.

Nhưng tay của hắn lại đang đốt lửa khắp nơi trên thân thể nàng.

Phó Ninh Dung sợ hãi co rúm lại, Tạ Du vẫn tiếp tục đùa bỡn nàng cho đến cùng.

"Đừng tự lừa dối bản thân nữa, nàng cho rằng chỉ cần không tiến vào là chúng ta có thể duy trì mối quan hệ cũ sao?"

"Không có khả năng, A Dung." Hắn cắn thật mạnh hai chữ cuối cùng, "Nàng quá ngây thơ."

Mọi thứ cần làm đã xong xuôi, bây giờ chỉ cần chọc thủng lớp giấy cuối cùng.

Hơn nữa...



Nàng cho rằng trước đây hắn chưa từng có dã tâm với nàng sao?

"Ta biết nàng sợ, nhưng không phải ta đã cho nàng rất nhiều thời gian sao? Có lẽ bây giờ nàng không thể chấp nhận được, nhưng làm nhiều sẽ quen, sớm muộn gì nàng cũng sẽ chấp nhận."

Hắn điều chỉnh lại tư thế một chút để dễ dàng tiến sâu hơn, muốn để lại ấn tượng tốt cho cả hai trong lần đầu quan hệ.

Thật ra, đây không phải là những gì hắn mong đợi.

Trong tưởng tượng của hắn, lần đầu tiên của hai người nên thật trịnh trọng, có thể điều kiện không cho phép, nhưng ít nhất hắn phải cho nàng một đêm như đêm tân hôn.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Hôm nay cũng không tồi.

Đã bao năm trôi qua nhưng hắn chưa từng thấy nàng trong trang phục nữ nhân, hôm nay là lần đầu tiên.

Nhắm mắt lại, hắn vẫn có thể nhớ rõ vẻ mặt sinh động của nàng, từng cái nhăn mày đều khắc sâu vào tâm trí hắn.

Một vật cứng nóng đang áp sát vào mông nàng.

Tạ Du cầm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trượt lên trượt xuống vài lần trên âm đế, nhất định muốn phá vỡ cái miệng nhỏ này: "Nàng thích tư thế nào?"

"Giống như bây giờ có thích không?"

"Sắp đến sinh thần của nàng rồi, ta lấy lần đầu tiên của mình tặng cho nàng chịu không?" Giọng hắn càng nhẹ nhàng, nàng càng cảm thấy giống như con dao sắc bén. hltm

Người là dao thớt, ta là cá thịt*.

(*)Thành ngữ: Quyền sinh tử nằm trong tay người khác.

Khoảnh khắc đồ vật kia dán sát lên, Phó Ninh Dung vẫn đang vùng vẫy dữ dội: "Tạ Du, ngươi có từng nghĩ nếu làm như vậy sẽ khiến ta hận ngươi không!"

A?

Không gọi là Hoài Lăng nữa?

Tạ Du bất mãn, bàn tay to đánh "bốp" một cái lên mông nàng, để lại một dấu tay trên đó.

Xúc cảm trơn ướt lần này khác hẳn lần trước, phảng phất mang theo mùi tanh, xen lẫn hương thơm của thiếu nữ.

Như thể không thể tránh khỏi, Tạ Du nhéo eo nàng, nhấc bổng nàng lên.

Mặc dù là một lời thì thầm dịu dàng, nhưng vẫn khiến Phó Ninh Dung rùng mình: "Ngoan, nghe lời sẽ không đau."