Chương 30: Làm bằng tay đã sướиɠ như thế này

---

Tạ Du thân hình cao lớn, hoàn toàn có thể che phủ hết Phó Ninh Dung.

Phó Ninh Dung cụp mắt, hứng chịu mọi áp lực dưới cái bóng của Tạ Du.

Đôi tay ấy hơi lạnh.

Những ngón tay đã từng vào sâu trong nàng giờ đây đang vuốt ve khuôn mặt nàng, đi từ trên xuống dưới, luồn vào cổ, cố gắng cởi bỏ cổ áo, đùa nghịch hai con thỏ trắng.

Xoa bóp hai lần, một cảm giác tê dại ập đến khiến Phó Ninh Dung thầm cảm thấy không ổn. Nàng vội vàng ngăn cản nhưng không may Tạ Du đã dùng sức nắm lấy hai tay nàng đưa cao quá đầu.

Lúc này không có gì ngăn trở hai người nữa, hắn có thể đến gần Phó Ninh Dung hơn.

Vén những sợi tóc lòa xòa bên tai, hơi thở ấm áp phun ra phả vào tai nàng: "Chọn cái nào? Chủ động hôn ta hay là giúp ta bắn?"

Chủ động hôn hắn? Mỗi lần hôn nhau, hầu hết đều do Tạ Du chủ động, Phó Ninh Dung chưa làm chuyện này bao giờ.

Còn giúp hắn bắn ra?

Hắn rất lâu, nàng không muốn đến lúc trở về ngay cả bút cũng không cầm được.

Nàng cúi đầu suy nghĩ, không biết nên chọn cái nào.

Tạ Du sáp lại, đưa ra tối hậu thư: "Nàng nghĩ xong chưa?"

Phó Ninh Dung co người lại, lắc đầu.

"Vậy thì đừng chọn nữa."

Phó Ninh Dung tự hỏi tại sao Tạ Du lại hào phóng như vậy.

Câu nói tiếp theo của hắn truyền ra như sét đánh ngang tai: "Muộn rồi."

Rõ ràng diện mạo tuấn tú lại hoàn mỹ như vậy, nhưng lời nói của hắn lúc nào cũng tàn nhẫn, như thể đang vô hình tuyên án xử quyết Phó Ninh Dung.

"Ta đã cho nàng cơ hội để chọn lựa, nhưng bây giờ thì không."

"Ta thấy nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vậy thì làm cả hai đi."

Tay Phó Ninh Dung được thả tự do, ngay sau đó, bàn tay của nàng bị kéo vào trong, một cây gậy rực lửa được nhét vào tay nàng.



Vẫn chưa cương hoàn toàn.

Nhưng nó đang có xu hướng lớn dần lên, mới bị hắn di chuyển lên xuống vài lần, lòng bàn tay nàng đã đau nhức, ngón tay còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Nóng rực giống như lõi sắt.

Phó Ninh Dung vùng vẫy muốn rút tay ra nhưng Tạ Du không cho phép, ép nàng lại gần hơn, hai người gần như dính vào nhau.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nóng hừng hực đang to dần lên.

Cho đến khi đồ vật đó đã sẵn sàng để phát động, nàng không thể giữ nó bằng một tay, nàng bắt lấy qυყ đầυ rồi chậm chạp loát động.

Hơi nóng phả vào lòng bàn tay nhưng toàn thân nàng lại nóng ran.

Nam nhân vẫn như cũ không buông tha nàng. Hoalantichmich

Trên tay vừa dùng sức vừa cúi đầu ngậm lấy môi nàng, dùng răng nhẹ nhàng cọ xát.

Mỗi khi Phó Ninh Dung muốn trốn, Tạ Du liền đuổi theo mυ"ŧ mạnh hơn.

Nàng khó tránh khỏi bị du͙© vọиɠ của hắn cuốn theo, không có lối thoát, cho đến khi thân thể mềm nhũn mặc hắn tùy ý giở trò, nàng bại trận, đôi mắt mịt mù đẫm lệ.

Trong tay là hắn.

Trước mặt cũng là hắn.

Tạ Du là đồ xấu xa. Nàng gặp ai, nàng ở đâu, thậm chí là ánh mắt nàng nhìn phương nào hắn cũng muốn quản.

Nhận thấy được nàng không tập trung, hắn nhắc nhở.

Cắn môi, nhấn mạnh tay, cảnh cáo Phó Ninh Dung hết lần này đến lần khác, nàng bây giờ chính là tù nhân của hắn.

Năm ngón tay bao lấy đồ vật của hắn, nhanh chóng giúp hắn bắn ra.

Tạ Du trước sau không vừa ý, nhưng hắn hoàn toàn không cho là do mình, hắn đổ lỗi cho Phó Ninh Dung, trách nàng không chuyên tâm.

"Sao lại lơ là như vậy? Chẳng lẽ nàng không thích dùng tay, muốn dùng nơi khác nuốt vào sao? Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm phía trên, hay là...Âʍ ɦộ nhỏ chảy nước ở phía dưới?"

Bị dọa, Phó Ninh Dung ngay lập tức làm việc chăm chỉ hơn.

Lòng bàn tay nàng đã đỏ bừng, hắn lớn như vậy, cầm thôi đã khó thì phải dùng bao nhiêu sức lực mới khiến hắn bắn đây?

"Tạ Du, tay ta đau quá." Rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, đáy mắt chứa đầy ánh nước cầu xin.



Bàn tay của Phó Ninh Dung được cố định lại để làm điểm cho dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra, không biết là nàng đang giúp hắn tuốt hay hắn đang đ* tay nàng nữa.

"Có như vậy cũng làm không xong, về sau phải làm sao bây giờ?"

Phó Ninh Dung hai mắt đẫm lệ, trông vô cùng nhu nhược đáng thương, bất cứ ai nhìn cũng sẽ thương tiếc vài phần.

Nhưng vẻ ngoài của nàng bây giờ lọt vào mắt của Tạ Du rất chọc người, trái tim hắn rung động, dươиɠ ѵậŧ bốc lửa hình như...Càng lớn hơn.

Sướиɠ đến mức da đầu tê dại, một đám ý nghĩ xấu xa nổi lên từ đáy lòng, Tạ Du thở dài.

Làm bằng tay đã sướиɠ như thế này.

Nếu được cắm vào lỗ nhỏ đó thì sẽ sướиɠ đến mức nào đây?

Nước mắt từ khóe mắt Phó Ninh Dung rơi xuống, từng giọt từng giọt không ngừng, như thể hắn đang mượt sức bắt nạt nàng đến thảm.

Ai không biết còn tưởng rằng hắn giam nàng trong lãnh cung, làʍ t̠ìиɦ ba ngày ba đêm mới thả nàng ra.

Đồ vật bên dưới càng ngày càng có sức sống mãnh liệt, nhảy dựng lên như sắp đạt tới cực điểm.

Nghe thấy tiếng khóc của nàng khiến hắn càng thêm phấn khích.

Kɧoáı ©ảʍ dâng trào ập đến, tốc độ trong tay càng ngày càng nhanh, không còn quan tâm gì nữa, Tạ Du nắm chặt tay nàng, thô bạo dẫn dắt nàng chạy nước rút.

Những thứ hư ảo ban đầu dần dần đến gần hơn, Tạ Du cũng tìm thấy đỉnh điểm trong khung cảnh mơ hồ đó.

Tiếng khóc nức nở của nàng càng lúc càng lớn.

Nháy mắt, trong đầu Tạ Du ầm vang một tiếng nổ lớn.

Vượt qua ranh giới, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra ào ạt.

Thật đáng xấu hổ.

Nhưng lại rất thỏa mãn.

Người trong lòng khóc đến hoa lê đái vũ, khóe mắt đỏ bừng trông rất tội nghiệp.

Chẳng khác nào ép buộc nàng để bản thân đạt cực khoái, hắn trở nên hèn mọn vì tiếng khóc và vẻ ngoài đáng thương này của nàng.

Tạ Du thở hổn hển, ngọ nguậy dươиɠ ѵậŧ rồi kéo nó ra ngoài.