Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 22: Bị bó buộc mỗi ngày mà vẫn lớn như vậy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tịch Lan

---

Sức lực của Phó Ninh Dung làm sao đọ được với Tạ Du, chưa kể đến việc nàng vừa mới hồi phục vết thương nên không thể dùng lực, quả đấm rơi trên người hắn chỉ có tác dụng tăng thêm tình thú.

Nụ hôn tinh tế rơi xuống vành tai rồi đến đôi môi, sườn cổ bị mυ"ŧ mạnh, cuối cùng men theo da thịt mềm mại một đường đi xuống, dịch thể dưới thân tràn ra, thấm vào thảm gấm rồi biến mất.

Trước ngực chợt lạnh, Phó Ninh Dung cảm nhận được lớp vải quấn quanh ngực đã bị Tạ Du đã cởi bỏ, nàng muốn trốn, nhưng sức lực của nàng dần dần tiêu tan, nàng bị hắn trói chặt không thể nhúc nhích.

Bàn tay của nam nhân rất lớn.

Khi dùng lực, trên mu bàn tay xuất hiện vài đường gân xanh giống như trên thân gậy, trông thật sắc tình.

Hắn dùng hai bàn tay to lớn đó phối hợp với nhau để nâng cặρ √υ" lên.

Như những làn sóng trắng xóa điểm chút màu đỏ trên đầu trang.

Cặρ √υ" đung đưa, chỉ mới động một chút nó đã rung lắc dữ dội, phía trên là điểm đỏ tươi chói mắt khiến người ta không kìm lòng nổi muốn sờ soạng.

Hắn đưa ngón tay lên nhéo nhẹ đầu nhũ hoa, hết ngắt rồi lại nặn, chậm rãi lôi lôi kéo kéo, hai viên anh đào đỏ rực run rẩy dựng đứng, nở rộ trong tay hắn.

"Thật mềm." Tạ Du cúi người, đầu lưỡi dạo chơi lưu luyến ở trước ngực nàng.

Giống như một thứ gì đó đang nhấp nhô lên xuống.

Nhưng từ tầm nhìn của Phó Ninh Dung, hình ảnh này đánh sâu vào thị giác một cách đáng sợ.

Bởi vì nàng có thể nhìn thấy rõ ràng người nọ đang ôm ngực nàng, mân mê giữa hai bầu ngực. Môi lưỡi của hắn gặm nhấm núʍ ѵú, cướp đoạt nụ anh đào nhỏ bé, mυ"ŧ vào phun ra, giống như một đứa trẻ đang thèm bú sữa.



Hắn mài theo vòng tròn, bú ʍúŧ một cách ngấu nghiến khiến nàng không thể chịu nổi, cho đến khi nụ hoa sưng đỏ lên.

Có chút ngứa, có chút đau, có chút...Mong chờ.

Phó Ninh Dung không biết đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy xương cốt của tứ chi trở nên tê dại, một cảm giác kỳ quái xông lên, dường như có thứ gì đó chảy ra giữa hai chân nàng, thân thể mềm đến mức không còn một chút sức lực.

Tạ Du nặng nề cắn nàng một ngụm, Phó Ninh Dung bị kí©h thí©ɧ bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Kẻ khởi xướng lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi môi trong veo như pha lê, khóe miệng mang ý cười, nàng càng không chịu nói, hắn càng cọ nàng mạnh hơn.

"Thật lớn."

"Bị bó buộc mỗi ngày mà vẫn lớn như vậy? Đầṳ ѵú cứng cả rồi, rất thoải mái có phải không?"

Nàng không thản nhiên như hắn được. Phó Ninh Dung chỉ cảm thấy máu từ toàn thân dồn hết lên mặt, lỗ tai đỏ bừng vì xấu hổ: "Tạ Du, cầu xin ngươi, đừng làm chuyện này nữa có được không?"

Khuôn mặt nàng hiện lên hai đám mây hồng, vành mắt đọng một vũng nước suối.

Nàng ấy thật đẹp, một sự xinh đẹp phát ra từ trong xương cốt, bộ dáng nàng bây giờ, e rằng chính nàng cũng không ý thức được bản thân mình hấp dẫn đến nhường nào.

Đôi mắt Tạ Du đen nhánh, mang theo ánh sáng đầy khát khao mãnh liệt.

Hắn mυ"ŧ ngực nàng từng chút một, phát ra âm thanh xấu hổ.

Nàng càng cầu xin hắn thương xót, hắn càng mạnh miệng: "Không muốn như thế này?"

"A Dung, không phải lỗi tại ta, tại nàng cố chấp đem cái hà bao kia giấu đi."

"Nếu như nàng tự mình lấy ra đưa cho ta, ta cũng sẽ không tốn nhiều công sức kiểm tra xem nàng có giấu nó ở trong cơ thể hay không."

Phó Ninh Dung run rẩy.



Tay kia của Tạ Du vươn xuống.

Bàn tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng của nàng, dễ dàng chạm vào giữa hai chân nàng.

Cảm nhận ngón tay hắn chạm vào nơi bí mật nhất trên cơ thể, Phó Ninh Dung vô cùng kinh hãi, cố gắng tránh thoát nhưng đã bị Tạ Du khóa chặt trên giường.

Ngón tay lạnh lẽo từng chút một đẩy ra hai múi thịt mập mạp, lỗ hoa co rúm lại, Phó Ninh Dung buộc phải ưỡn eo, nắm chặt tấm thảm gấm dưới thân.

Thật sự không thể chịu đựng được nữa, nàng chỉ có thể khẩn cầu, cầm lấy hà bao uyên ương hí thủy đưa cho tạ Du, hi vọng hắn có thể dừng lại động tác trên tay.

Tạ Du chỉ liếc mắt nhìn cái túi một cái, sau đó nhanh tay lẹ mắt ném nó xuống gầm giường, tiếp tục thăm dò nơi địa phương bí ẩn kia sâu hơn.

Phó Ninh Dung kinh hô một tiếng: "Tạ Du, không phải ta đưa cho ngươi rồi sao?! Tại sao lại ném đi?"

"Đưa ta? Đưa ta cái gì?"

Đối mắt Tạ Du lóe lên, như thể vừa rồi hắn thật sự không có ném đồ.

Rõ ràng hắn đã làm như vậy nhưng vẫn bóp ngực nàng giả ngu: "Thứ đó ở đâu rồi? Ở đây? Hay ở đây?"

Cho đến khi tiết khố của Phó Ninh Dung bị Tạ Du cởi bỏ hoàn toàn.

Âʍ ɦộ hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, hắn ý vị thâm trường nói: "Còn tiết ra nhiều nước như vậy, nàng nhét nó vào đây có phải không?"

---

Đoạn kịch nhỏ:

Một giây trước: Phiền chết đi được, Phó Dao mau cút ra ngoài!

Giây tiếp theo: Tạ Phó Dao muội muội đưa hà bao tới nhé!
« Chương TrướcChương Tiếp »