---
Trên đường đến phòng bếp, Phó Dao thay mặt mẹ mình xin lỗi Phó Ninh Dung: "Ca ca, mong huynh không để bụng những lời nói của mẹ muội, bà ấy vẫn luôn thích nói những lời vô nghĩa như vậy."
Phó Ninh Dung gật đầu: "Đương nhiên, ta biết Nhị thẩm không có ý xấu."
Hai người sánh bước.
Phó Dao thấp hơn Phó Ninh Dung nửa cái đầu, nàng vừa đi vừa trộm ngước mắt lên nhìn.
Vị ca ca này đến Phó gia lúc nàng sáu tuổi.
Trong nhà nói rằng trước đây Đại bá và Đại bá mẫu bị thất lạc một đứa con trai ở bên ngoài, nhưng Phó Dao cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Lúc đó, Huynh trưởng Phó Địch đang làm thư đồng ở trong cung không hiểu vì lý do gì mà mất mạng, hoàng cung an ủi Phó gia một thời gian, sau đó lập tức muốn đưa ấu đệ chỉ mới ba tuổi của nàng là Phó Vũ vào cung với lý do để bù đắp.
Mặc dù Phó Dao không hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy nét mặt của cha và Đại bá thì có vẻ đây không phải là chuyện tốt.
Dây dưa một hồi lâu nhưng vẫn đánh không lại ý chỉ của Hoàng Thượng.
Cuối cùng, chuyện này mới được chấm dứt khi Phó Ninh Dung được đưa vào hoàng cung để làm thư đồng của Thái Tử.
Dường như ý thức được có ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, Phó Ninh Dung quay đầu nhìn nàng: "Sao thế? Còn chuyện gì nữa không?"
Lỗ tai Phó Dao đỏ lên, khi bắt gặp ánh mắt của Phó Ninh Dung, nàng không tự chủ được né tránh, nói không có việc gì.
Mặc dù nàng ấy nói như vậy nhưng Phó Ninh Dung cũng không thể không lưu tâm.
Có lẽ thật sự lo nghĩ đến lợi ích của muội muội mình, Phó Ninh Dung nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu muội thật sự thích một nam nhân nào đó, có thể nói với ta, ta ở trong triều sẽ chú ý đến hắn nhiều hơn, xem hắn là người như thế nào và gia thế có trong sạch hay không giúp muội."
"Yên tâm, ta sẽ không tiết lộ cho người khác."
Nói xong những lời này, Phó Ninh Dung nghĩ rằng mình đã rất chu toàn, nhưng vừa quay đầu lại bắt gặp một khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Ca ca, A Dao không thích người khác."
Nếu phải chọn một vị lang quân cho mình, muội chỉ muốn một người giống như huynh...
Câu cuối Phó Dao còn chưa nói, nhưng cái dáng vẻ mong manh này cũng đủ khiến cho người khác rủ lòng thương.
Khi Phó Ninh Dung đến kinh thành, nàng chỉ ở lại Phó phủ vài ngày, sau đó được đưa vào cung đến Thượng thư phòng làm thư đồng.
Thực ra, sự xuất hiện của vị huynh trưởng này không khiến Phó Dao ngạc nhiên lắm, nhưng những năm gần đây, nàng phát hiện tình cảm của mình dành cho hắn đã khác.
Trước đây Phó Ninh Dung luôn ở trong Thượng thư phòng, sau đó trở thành quan trong triều nên rất ít khi có cơ hội ở trong phủ.
Ban đầu chỉ là vì ca ca thường dạy nàng đọc sách viết chữ, hắn vừa dịu dàng vừa tao nhã, mang đến cho người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, Phó Dao rất thích ở chung một chỗ với vị ca ca này.
Sau đó cảm giác này ngày càng mãnh liệt, nàng để ý đến hắn nhiều hơn, mỗi khi nhìn thấy hoặc nghĩ đến hắn, nàng liền cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của mình.
Dần dần, nàng bắt đầu tìm cơ hội để ở chung với hắn, sẽ quan tâm đến hắn khi hắn bị tổn thương, sẽ cảm thấy hạnh phúc khi thấy hắn vui vẻ, và đôi khi chỉ một vài câu nói của hắn thôi cũng sẽ khiến nàng sung sướиɠ cả ngày.
Cảm giác mới mẻ này khiến nàng ngạc nhiên không thể giải thích được, đồng thời cũng mang đến cho nàng rất nhiều phiền não.
Phó Ninh Dung là ca ca của nàng.
Từ xưa đến nay, đạo lý nhân sinh chưa từng dạy nàng có thể yêu ca ca của mình.
Trong lòng nàng rất mâu thuẫn.
Biết rõ điều đó là nghịch lý, nhưng nàng vẫn không kìm được muốn đến gần hơn.
Vì lý do này, mắt của nàng càng trở nên chua xót, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Phó Ninh Dung thật sự không nỡ nhìn người khác khóc, huống chi người này vẫn là vì lời nói của nàng mới rơi lệ.
Tay chân có chút vụng về, nàng chỉ có thể tượng trưng vuốt lưng Phó Dao, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, là ta đường đột."
Nàng luống tay chân không biết cách an ủi thế nào, đành dùng những lời mà mình thường dỗ ấu muội của mình là A Phù để dỗ
Phó Dao:
"Đến viện của ta, ta kêu phòng bếp làm bánh sữa dừa cho muội nhé."
"Đừng khóc nữa, được không?"