Chương 13: "Mυ'ŧ qυყ đầυ, hàm răng không được để sát quá..."

---

Đối mặt với nó gần như vậy, Phó Ninh Dung mới biết được cái đồ vật này thô to đáng sợ đến mức nào.

Qυყ đầυ cực lớn, trên đỉnh rỉ ra một chút dịch trắng, những đường gân xanh uốn lượn nằm im, trứng ẩn trong lớp lông đen, thân gậy màu hồng nhạt, vừa thô vừa dài, độ cứng khá ấn tượng, to cỡ một cánh tay của em bé, cả khối hừng hực tản ra hơi nóng, thậm chí còn đang không ngừng trướng lên.

Gớm ghiếc vô cùng.

Khác xa với vẻ tuấn mỹ vô song của Thái Tử, nếu chỉ nhìn mặt hắn, không ai có thể ngờ rằng đồ vật dưới người hắn lại trông như thế này.

Đúng là...Xấu kinh.

"Ta...Ta không làm được." Phó Ninh Dung không khỏi lùi lại.

"Không làm được? Tiểu Phó đại nhân tại sao không làm được?"

Nút thắt bên hông bị cởi bỏ.

Bên tai là giọng nói không thể từ chối: "Mới như vậy thôi đã kêu không làm được? Về sau nàng còn phải dùng nơi khác để nuốt nó đấy."

"Tạ Du..." Giọng nói gần như là cầu xin.

Nhưng Tạ Du vẫn không buông tha, đưa ra tối hậu thư cho nàng, "Chắc nàng không muốn ta ở chỗ này phá thân nàng đâu đúng không?"

"Trải nghiệm qua chuyện này, cho nàng cơ hội thích nghi trước, dù sao vẫn tốt hơn sau này phải chịu đau đến chết đi sống lại."

Nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng lên.

Muốn nàng ngậm nó? Về sau còn bắt nàng dùng miệng nhỏ phía dưới nuốt vào?

Lại nói bằng cái giọng điệu chắn chắn như vậy?

Sao hắn không lấy mạng nàng luôn đi.

Cằm bị hắn cố định lại, đỉnh qυყ đầυ lướt qua mép môi nàng làm dịch nhầy dính lên trên.

Tạ Du rất muốn cúi người hôn nàng, giúp nàng lau sạch khóe miệng, nhưng sợ mình mềm lòng nghe theo lời cầu xin của nàng rồi sau đó lại buông tha nàng.



Hắn nghĩ tương lai còn dài.

Vốn dĩ, nếu Phó Ninh Dung không nhắc đến Tạ Lẫm ở Đại Lý tự, hắn sẽ không đẩy nhanh tiến độ như thế này.

Nhưng dù sao cũng phải hành động.

Hắn có thể bỏ qua cho nàng, nhưng chưa chắc người khác cũng sẽ như hắn, chẳng có lẽ hắn lại để cho Tạ Lẫm và những người khác muốn nàng sao?

Không đời nào.

Hai người đã quen thuộc lẫn nhau rồi, hắn có thể sống chậm lại một chút, lo lắng cho tâm tình của nàng để nàng yên tâm hơn.

Khối lửa nóng được đưa vào miệng.

Qυყ đầυ vừa mới tiến vào, nàng kháng cự lùi lại, đáng tiếc là nam nhân này sức lực rất lớn, cằm Phó Ninh Dung bị kìm giữ, nàng chỉ có thể dùng đầu lưỡi nhỏ nhắn liếʍ lung tung lên nó. Nếm được một chút mùi tanh, nàng bật người muốn nhổ ra.

"Ngậm vào, ngoan." Đầu lưỡi mềm mại lướt qua mắt ngựa, đồ vật của Tạ Du ngày càng phình lớn, hắn không nhịn được đỡ lấy sau ót nàng.

Hừ...

Ngoài giọng nói của Tạ Du, hình như còn có tiếng thở dốc trầm thấp của hắn?

Phó Ninh Dung có thể cảm nhận rõ ràng, thời điểm lưỡi nàng chạm vào qυყ đầυ của hắn, Tạ Du sững người như tượng.

Một chút đó thôi đã khiến xương cụt Tạ Du tê dại.

Tiếng thở dốc cố gắng kìm nén bộc phát ra từ cổ họng, vạch trần hắn lúc này có bao nhiêu khó nhịn.

Phó Ninh Dung không nhịn được lại liếʍ thêm một lần nữa.

Phản ứng của Tạ Du càng dữ dội hơn, toàn thân kịch liệt run rẩy, khóe mắt phượng đỏ bừng, giống như đang chịu một thử thách lớn.

Lãnh địa quan trọng nhất sắp bị công chiếm.

Mỗi động thái của Phó Ninh Dung đều có thể khiến cho hắn tước vũ khí đầu hàng.

Phó Ninh Dung túm lấy quần Tạ Du, giương mắt nhìn lên, thu hết tất cả những biểu hiện tinh tế của hắn vào đáy mắt.

Giờ phút này thật ra nàng cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, mặc dù giữa cổ họng và mũi đều nồng đậm mùi hương của hắn.

Nhưng cái cảm giác khống chế Tạ Du trong tay...Hình như cũng không tệ.



Nàng bình thường hoặc là xử án, hoặc là cẩn thận chôn giấu danh tính của chính mình, cố kỵ đến sự khác biệt giữa vua và quần thần, cũng không bao giờ dám công khai chống đối Thái Tử.

Nhưng ngay lúc này, cái gì không nên đυ.ng đến, cái gì không nên trêu đùa...Tất cả đều biến thành lẽ đương nhiên.

Phó Ninh Dung thật muốn nhân cơ hội này hung hăng bóp nát nội tâm khác thường cùng hứng thú của hắn.

Nó dường như liền mạch trong trí tưởng tượng.

Nhưng nàng chỉ nghĩ như vậy thôi. Nàng chưa bao giờ đặt vấn đề nam nữ vào tâm trí, và đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Trong mắt người khác nàng chính là một nam tử, có như thế nào cũng chẳng thể nói ra.

Cho dù nàng muốn đùa bỡn Tạ Du để trả thù, thì cũng chỉ làm được vài động tác trêu đùa là bú ɭϊếʍ mà thôi.

Khi nàng đang rối rắm, Tạ Du rốt cuộc hồi phục lại từ kɧoáı ©ảʍ, chỉ đạo nàng làm bước tiếp theo.

Đầu nàng bị đè xuống một lần nữa.

"Di chuyển đầu lưỡi, quấn lấy thân gậy, liếʍ quanh hai bên."

"Mυ"ŧ qυყ đầυ, hàm răng không được để sát quá..."

"Tay cũng đừng để không, xoa bóp phần dưới. Shh...Nhẹ cái tay thôi."

Hô hấp Tạ Du càng lúc càng gấp gáp, tiếng thở hổn hển trầm đυ.c nối tiếp nhau, giọng nói khàn khàn mê người, khi phát ra khiến người ta lập tức liên tưởng đến chuyện đen tối.

Nàng luôn thông minh, tiếp thu rất nhanh vấn đề này.

Tiếng nước bọt, tiếng mυ"ŧ liếʍ vang lên không ngớt bên tai, hai má nàng bị gậy thịt làm cho phồng lên, trên khóe miệng đọng lại dịch thể, đuôi mắt chảy ra một giọt nước trong suốt như pha lê.

Toàn thân nàng được phủ lên một tầng phấn hồng.

Nàng bây giờ so với bình thường là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, bộ dáng trông thật dâʍ đãиɠ.

Đồ vật của Tạ Du ngày càng phình to, khối cực đại kia rung giật liên tục, có vẻ như sắp đột phá giới hạn.

Hắn cúi đầu xuống, chợt giật mình khi vô tình bắt gặp đôi mắt khép hờ của nàng.

Sợi dây kéo căng trong lòng "phựt" một tiếng đứt đoạn, gậy thịt to lớn được kéo ra khỏi miệng nàng, hắn rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, lập tức bùng nổ...