Chương 102: Chuyện xưa 4 - Gặp nàng đúng lúc

---

Băng qua gió và tuyết, nàng mang theo một ngọn đèn nhỏ.

Một tia sáng yếu ớt như vậy dường như có thể chiếu rọi cả trái tim.

"Điện hạ, ngài muốn trở về cùng ta không?" Là tiểu thư đồng Phó gia sắp xếp.

Tạ Du ngước mắt lên, ánh sáng có chút chói mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt ửng hồng của Phó Ninh Dung trong gió tuyết.

Dáng người mảnh khảnh, y phục lay động.

Khuôn mặt này có phần non nớt, không giống bộ dáng mà một thiếu niên nên có.

Tạ Du không khỏi ngẩn ra.

Sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại, hừ lạnh một tiếng, hắn đâm nàng bằng những lời lẽ mà hắn cho là độc ác nhất, "Cút đi."

"Họ Phó các ngươi thì có gì tốt đẹp? Ta thấy ngươi tới đây cũng là có mục đích, chỉ mong bản Thái Tử chết đi để báo thù cho huynh trưởng Phó Địch của ngươi chứ gì."

Chưa bao giờ hắn thấy mình là một kẻ ghê tởm, đạo đức giả như vậy.

Dường như đang đuổi nàng đi, nhưng trong đáy lòng lại có một tia mong đợi mờ nhạt.

Phó Ninh Dung không để ý tới lời châm chọc của Thái Tử điện hạ, ngược lại ngồi xổm xuống, đối mặt với Tạ Du, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nếu ngài nguyện ý cùng nhau trở về thì A Dung sẽ đi cùng ngài."

"Còn nếu không, A Dung cứ ngồi đây vậy."



Dè dặt nhưng lại tràn đầy chân thành.

Phó Ninh Dung nhìn chằm chằm vào Tạ Du, rõ ràng là lạnh đến tím tái tay chân nhưng vẫn khoác chiếc áo choàng duy nhất trên người mình cho hắn để hắn không bị lạnh.

Nhưng Phó Ninh Dung lại bị hắn đẩy ra.

Nàng ngã xuống đất, ngước nhìn người đầy gai nhọn như một con nhím trước mắt, quyết liệt từ chối những người muốn đến gần mình: "Đừng giả vờ tốt bụng, ngươi biết ta thật sự muốn gì sao?"

"Ta không cần ngươi thương hại."

Tại sao phải thương hại?

Tuy không còn mẹ, nhưng hắn dù sao cũng là Thái Tử, tương lai vô cùng xán lạn, hắn chưa bao giờ phải cẩn thận che giấu thân phận như nàng, mỗi ngày như lâm vào cảnh khốn cùng, lo lắng cho ngày mai, lo lắng cho ngày kia, không biết kết cục gì đang đợi mình phía trước.

Từ dưới đất đứng lên, Phó Ninh Dung không ngần ngại bày tỏ nội tâm của mình: "Thái Tử điện hạ, nhưng ta chưa từng thương hại ngài."

Bỏ qua danh lợi và chức tước, Tạ Du cũng chỉ là một thiếu niên bình thường.

Nàng nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong vị Thái Tử điện hạ này, đó là sự cố chấp của bản thân khi cha mẹ qua đời.

Bởi vì đã từng trải qua thời kì như vậy, cho nên mới không tự chủ được muốn đến gần. Thừa dịp Tạ Du bối rối, nàng thông qua một phương thức khác để nói cho hắn biết lý do tại sao cảm xúc của hắn lại phát triển thành như vậy.

Không hiểu sao người sinh ra mình lại bỏ rơi mình, quá bướng bỉnh, hắn tức giận và đổ hết lỗi lên bản thân.

Luôn cho rằng vì mình nên mới dẫn đến kết cục này.

"Không bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ đã xảy ra cả."



"Ngài oán hận, ngài không cam lòng, ngài tưởng tượng quá khứ sẽ tốt đẹp hơn từng ngày, tại sao người ngài quan tâm lại bỏ rơi ngài?"

Thiếu niên rõ ràng đã bị đánh trúng nỗi lòng, nhưng hắn vẫn mạnh miệng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Có ngươi mới không hiểu ta."

"Ngài nói ta không hiểu, thì đúng là ta không hiểu mà." Nàng gật đầu như ý nguyện của hắn.

Phó Ninh Dung một thân y phục mỏng manh, vẻ mặt dịu dàng đắp cho hắn một bậc thang, dỗ hắn từng bước đi xuống, "Ngài không cần phải giữ mọi thứ trong lòng, thỉnh thoảng nói ra cũng không sao."

"Nếu ngài nguyện nói, ta sẽ là một người biết lắng nghe."

Nghe nàng nói như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy nói cho nàng biết những điều giấu trong lòng cũng không sao.

Giống như cho dù có khóc trước mặt nàng cũng không có gì to tát.

"Vất vả rồi."

Hốc mắt ấm áp.

Sống mũi cay cay.

Hắn đã nghẹn lâu lắm rồi.

Cũng không biết là do giọng điệu của nàng quá nhẹ nhàng, hay là bởi vì bị lời nói của nàng mê hoặc, Tạ Du đem hết thảy phiền muộn chôn giấu trong đáy lòng nói ra.

Nỗi nhớ xâm chiếm tan vào trong vạn vật. Nước mắt như đê vỡ, hiện tại, quá khứ và những giọt nước mắt không thể rơi trước lăng mộ cũng được bù đắp trong hôm nay.

Cuối cùng hắn cũng dám thừa nhận, rằng hắn rất nhớ mẹ mình.

...